Đại Hạ Văn Thánh

Chương 194 Bách quan tham tấu, quốc công vào triều, uy của lão tướng, lôi đình vạn quân.

"Thần Cố Ninh Nhai, tham kiến bệ hạ."

Trong Dưỡng Tâm điện.

Cố Ninh Nhai vội vàng chạy đến chỗ Vĩnh Thịnh Đại Đế, vẻ mặt vô cùng phấn khởi, trong mắt hiện lên niềm vui sướng.

"Có tình huống gì sao?"

Nhìn thấy Cố Ninh Nhai xuất hiện, Vĩnh Thịnh Đại Đế lập tức bỏ mọi công vụ trên tay xuống.

Vẻ mặt nôn nóng hỏi Cố Ninh Nhai.

"Bẩm bệ hạ, thần không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, ở Giang Ninh quận chăm chỉ thi hành kế hoạch."

Cố Ninh Nhai nói rất hiển nhiên.

"Ngươi bớt nói nhảm lại cho trẫm, nói thẳng đi, tình hình thế nào rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tát cho Cố Ninh Nhai một phát vào đầu, để hắn đừng nói lời thừa thãi nữa.

"Bệ hạ, vậy người tự mình xem đi."

Bị ăn đánh, Cố Ninh Nhai có chút buồn bực, bản thân hắn nói chuyện cứ như thế, chuyện này có thể trách hắn sao?

Trực tiếp dâng tấu chương qua cho Vĩnh Thịnh Đại Đế, để ông tự cảm nhận.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhận tấu chương, không nói nhiều lời, bắt đầu duyệt xem.

Sau khi xem tấu chương xong, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi vui mừng khôn xiết.

"Tốt, quả nhiên giống hệt như lời Cẩm Niên nói, quả nhiên giống hệt, ha ha ha ha ha."

"Tai họa lương thực và thiên tai ở Giang Ninh quận được bình định rồi, dẹp ổn rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cực kì vui vẻ.

Nguyên bản, dựa theo kế hoạch bình thường, dù làm như thế nào cũng phải cần ít nhất hai vạn vạn lượng bạc mới có thể bình ổn lương tai.

Hiện tại dựa theo kế hoạch Cố Cẩm Niên, trước sau chỉ xấp xỉ hai ba ngàn vạn lượng bạc.

Dù sao trước đó phải tốn không ít tiền để mua gạo với giá cao từ thương nhân.

Không nói đến chuyện tiền mua lương còn dư lại đến những chín phần, chủ yếu là còn dập tắt được sự kiêu căng của chúng.

Hai vạn vạn lượng, hoàng đế bỏ ra được, nhưng vấn đề là chỗ ngân lượng này chảy vào túi nào, trong lòng của ông cũng hiểu rõ.

Nếu thương nhân thực sự kiếm được lời thì cũng không phải vấn đề lớn lao gì.

Cái chính là nếu địch nhân âm thầm kiếm được số ngân lượng này, vậy đối với ông cũng không phải chuyện tốt.

Hiện tại chỉ dùng hai ba ngàn vạn lượng có thể giải quyết khó khăn của Giang Ninh quận, chuyện này làm sao có thể không để ông hài lòng?

Đặc biệt trong tấu chương minh xác rõ ràng, thóc gạo mua được trước đó đủ kiên trì được những hai đến ba tháng.

Hơn nữa còn có những nhà buôn gạo lớn vẫn chưa có động thái gì tiếp theo.

Hiện tại đại thế đã định, hai ba tiệm gạo lớn này, sớm muộn gì cũng phải thành thật bán thóc gạo lại cho quan phủ, không bán, chỉ có thể chuẩn bị chờ chết đi.

Triều đình thu về tính sổ sách, tìm một đám thương nhân tính sổ có lẽ có chút khoa trương, dù sao pháp không trách chúng.

Nhưng tìm một hai mễ thương làm khó dễ, đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Cộng với sự bất bình oán thán của bách tính, lúc này vừa khéo có nơi để trút ra.

Bọn hắn thông minh sẽ nên biết làm như thế nào.

Đại thế đã định.

Vĩnh Thịnh Đại Đế thở ra một hơi thật dài, ngay sau đó ông trở lại trên long ỷ, nhấc bút lông lên bắt đầu viết.

Kế sách của Cố Cẩm Niên đã bình định hồng tai Giang Ninh quận, nhưng vẫn còn một vài chuyện ông cần phải làm.

Đổi công để nhận cứu tế.

Vấn đề lương thực đã được giải quyết, tiếp theo có thể bắt đầu chuẩn bị tu sửa, triều đình sẽ cấp tiền, nhưng quan trọng hơn đó là nhân lực.

Ngàn vạn nạn dân, nếu đồng tâm hiệp lực, trong vòng một năm sẽ có thể dần dần khôi phục.

Bây giờ triều đình mua thóc gạo, cam đoan định ra ngày ba bữa cho bách tính, như vậy cần dân góp sức làm việc, phối hợp với quan phủ, lần nữa xây cất đập nước, sữa chữa gia viên.

Muốn Giang Ninh quận hoàn toàn khôi phục kinh tế, khả năng cần thời gian hai đến ba năm.

Trong khoảng thời gian này, dùng lương thực xem như thù lao, vừa tốt.

Ngoài ra còn cần miễn thu thuế ba năm, các nơi chủ yếu chịu thiên tai ở Giang Ninh quận, đều được miễn trừ thu thuế, đồng thời còn phải thi triển một vài chính sách có tính nhắm đến mục tiêu.

Thí dụ như các khoản quyên tặng của thương nhân v.v.

Những chuyện này cũng cực kỳ quan trọng.

Mà ông vẫn luôn ấp ủ những suy nghĩ này từ lúc trước, chỉ là hồng tai ở Giang Ninh quận chưa được diệt trừ thêm một ngày, thì ông cũng không có tâm tư để suy nghĩ kỹ.

Hiện tại phiền phức đã được giải quyết, ông viết ra tất cả những điều mình tâm niệm mấy ngày nay.

Tất cả chi tiết lớn nhỏ, sau đó để lục bộ xác minh, tìm kiếm chỗ sơ hở, rồi phổ biến từng việc một.

Mấy chuyện chính thí dụ như việc lấy công đổi cứu tế, nhất định phải thực thi ngay từ bây giờ, hơn nữa nhất định phải do vị đế vương là ông tự mình giám sát.

Tránh cho bách quan lục bộ lại kéo đông kéo tây chỗ nào đó.

Lưu loát viết xong mấy ngàn chữ, Vĩnh Thịnh Đại Đế cơ hồ là viết xong liền một mạch.

"Cố lão lục."

"Sai người đưa bản tấu này cho quận thủ Giang Ninh quận, để hắn dựa theo ý của trẫm mà đi làm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế hô một tiếng.

"Thần tuân chỉ."

Cố Ninh Nhai nhận tấu chương, sau đó nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

"Bệ hạ, người có thể đổi cách gọi khác không, danh tự Cố lão lục này nghe có chút cổ quái."

Tiếp nhận tấu chương, Cố Ninh Nhai có chút buồn bực, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy có chút không thoải mái khi Vĩnh Thịnh Đại Đế gọi mình Cố lão lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận