Đại Hạ Văn Thánh

Chương 242 Các phương chấn kinh, Tiên môn sôi trào, Dao Trì tiên tử, Ma Môn yêu tộc (2)

Bằng không, chẳng phải là để người khác biết, mình cũng không biết Cố Cẩm Niên có Tiên linh căn?

Đương gia gia thế mà không hiểu rõ tôn nhi của mình, quay đầu bị lão Hoàng đế biết, có phải lại muốn nói Cố Cẩm Niên theo hắn hay không?

"Không phải, phụ thân, ngươi đã sớm biết?"

Cố Ninh Nhai nhíu mày, nhìn phụ thân mình.

"Ngươi sẽ không cho là phụ thân ngươi không biết a?"

"Thật sự là buồn cười."

Cố lão gia tử cười lạnh không thôi, nhìn qua Cố Ninh Nhai.

"Không phải, lão gia tử, ngươi đừng giả bộ, nói thật đi, trước đo ngươi đã biết Cẩm Niên thân có Tiên linh căn?"

Cố Ninh Nhai có chút hồ nghi.

Cũng không phải là hắn không tin lão gia tử, thuần túy là không hợp lý a, nếu lão gia tử biết, vì cái gì không đưa Cẩm Niên đến tiên môn.

Còn lưu tại Đại Hạ kinh đô?

Còn đi đọc sách còn đi luyện võ? Ngươi hù ta à?

Ba.

Lão gia tử đứng dậy, cho Cố Ninh Nhai một bạt tay.

"Ngu xuẩn."

"Cẩm Niên là cháu của ta, ta còn không biết hắn có Tiên linh căn hay không sao?"

"Lão tử sao lại sinh tên phế vật như ngươi a."

"So với Cẩm Niên, ngươi ngay cả một cọng lông của hắn cũng không sánh nổi, còn dám hoài nghi ta?"

Cố lão gia tử có chút nổi giận.

Cũng không phải do cái gì khác, chủ yếu là chịu không nổi ánh mắt cổ quái này của Cố Ninh Nhai.

Làm phụ thân sẽ lừa gạt nhi tử sao?

Có thể sao?

"Không phải."

"Phụ thân, ngươi hiểu lầm, ta chỉ là quá kinh ngạc."

"Phụ thân, ngươi là từ lúc nào biết Cẩm Niên có Tiên linh căn a?"

Cố Ninh Nhai chịu một bạt tay, lập tức trung thực lại, mặc dù hắn vẫn có chỗ hoài nghi, nhưng nhìn cha mình nghiêm túc như vậy, không hiểu sao lại không dám tiếp tục nghi ngờ, chủ yếu vẫn là sợ bị đánh.

"Cẩm Niên sinh ra ta liền biết."

"Cho nên để ngươi bình thường hảo hảo luyện võ, ngươi kẹt ở Thần Thông cảnh bao lâu rồi? Ngươi nếu có thể đạt tới Võ Vương cảnh, ngươi cũng có thể nhìn ra."

Lão gia tử khiển trách.

"Vâng vâng vâng, phụ thân, ngươi giáo huấn đúng."

"Phụ thân, vậy ta hỏi ngươi, ta có phải cũng có một đầu Tiên linh căn hay không a? Thiên Linh Căn cũng được, ngươi cũng giúp ta nhìn xem."

Cố Ninh Nhai không tiếp tục đề tài này, mà là hỏi thăm lão gia tử một sự tình khác.

Cố Cẩm Niên có Tiên linh căn, mình có cái Thiên Linh Căn cũng không quá phận a?

Nhưng mà, lão gia tử ánh mắt lãnh đạm, nhìn qua Cố Ninh Nhai, tràn đầy ghét bỏ nói.

"Ngươi có sợi lông, ngươi có."

"Cút."

"Là cái thá gì, còn dám so cùng Cẩm Niên, mau cút, không có việc gì liền chạy về nhà, ngươi không có chức quan sao?"

"Lần sau lại nhìn thấy ngươi hô hào, tin lão tử gia pháp hầu hạ hay không, đồ vô dụng."

Lão gia tử nhìn thấy Cố Ninh Nhai liền ghét bỏ.

Trước kia còn tốt, về sau theo Cố Cẩm Niên được sinh ra, đã cảm thấy gia hỏa này vô cùng đáng ghét.

Không có sự ổn trọng như mấy cái huynh đệ khác, làm việc thì loạn hết lên, cũng không chịu khó đọc sách, luyện võ cũng như thế, đơn thuần là một phế vật.

Bây giờ còn có mặt mũi so sánh với Cẩm Niên?

Mẹ nó, đúng là mẹ nó không biết xấu hổ, cũng không biết học của ai.

"Phụ thân, lời này của ngươi không có ý nghĩa a."

"Ta biết được tin tức, trước tiên tới nói cho ngươi, ngươi không lĩnh tình thì cũng thôi đi, còn mắng chửi người như vậy."

"Có ai giống ngươi làm cha như này sao?"

"Được, ngươi chờ đó cho ta , chờ ngươi già rồi, ta xem ai trông coi bên cạnh ngươi, ngươi đến lúc đó đừng mỗi ngày hô hào, lão Lục lão Lục, lão Lục của ta ở nơi nào, ngươi tự chịu, ngươi cái lão gia hỏa nay."

Cố Ninh Nhai có chút buồn bực, trong lòng thì thầm mắng lấy.

Còn không đợi hắn mắng xong, lão gia tử một cước liền đạp đến.

"Còn không mau cút đi, mất mặt xấu hổ, cút a."

Lão gia tử mắng to.

Cố Ninh Nhai cúi đầu đi đường, trong lòng càng nghĩ càng giận.

Lúc đi đến đại môn, đúng lúc gặp được đại ca của mình Cố Thiên Chu.

"Phụ thân."

Cố Thiên Chu cực kì hưng phấn chạy tới, vừa vào cửa liền hô một tiếng.

"Đại ca, ngươi làm gì a? Hưng phấn như vậy?"

Nhìn đại ca hưng phấn vô cùng, Cố Ninh Nhai biết mà còn hỏi.

"Lão Lục."

"Cẩm Niên người mang Tiên linh căn, ngươi nhìn, ngươi nhìn bên kia, cái dị tượng kia chính là do Cẩm Niên ngưng tụ ra."

"Ha ha ha ha."

Cố Thiên Chu cực kì vui sướng, trực tiếp bắt lấy cánh tay Cố Ninh Nhai, vô cùng hưng phấn.

"Nha."

"Ngươi mới biết được Cẩm Niên có Tiên linh căn a?"

Nghe nói như thế, Cố Ninh Nhai lộ ra thần sắc cực kỳ bình tĩnh, học theo lão gia tử.

Nhìn thấy cái phản ứng này của Cố Ninh Nhai, trong chốc lát khiến cho Cố Thiên Chu có chút ngây ngẩn cả người.

Mình hưng phấn như vậy, nói ra việc Cố Cẩm Niên người mang Tiên linh căn.

Theo lý thuyết lão Lục cũng sẽ hưng phấn a?

Sao lại có phản ứng này?

Điều này khiến Cố Thiên Chu có chút khó chịu, lại thêm lời nói này của Cố Ninh Nhai, càng khiến cho Cố Thiên Chu hơi nghi hoặc một chút.

Dị tượng vừa xuất hiện được một hồi a.

Lục đệ này của mình, coi như biết sớm hơn so với mình một chút, cũng không nên chỉ có cái phản ứng này a.

"Ngươi đã sớm biết?"

Cố Thiên Chu nhíu mày hỏi.

"Hừ."

"Ngu xuẩn."

"Lão đại, bình thường liền để ngươi chăm chỉ luyện võ đạo, chăm chỉ luyện võ đạo, nhưng ngươi vẫn không vâng lời."

"Lúc Cẩm Niên sinh ra ta liền biết, ta có võ đạo thần đồng, nhìn một cái liền biết Cẩm Niên người mang Tiên linh căn."

"Bất quá, sở dĩ ta không nói, vẫn là lo lắng Cẩm Niên quá mức ưu tú, bị người ám toán, không nghĩ tới hôm nay hắn vẫn là chủ động bạo lộ ra, ai, thật không biết là phúc hay là họa."

Cố Ninh Nhai lộ ra vẻ cao thâm khó lường nói.

Cố Thiên Chu lập tức bị hù dọa, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận