Đại Hạ Văn Thánh

1484 Dùng bản lĩnh Thánh nhân, luyện chế máy bay chiến đấu Thiên Khung, chinh chiến Đại Hạ, Hung Nô hoảng sợ.

Thánh uy đáng sợ tràn ngập.

Bản thân Cố Cẩm Niên chính là Thánh nhân Nho đạo, làm chủ sức mạnh thiên địa, sau đó còn có chín đạo ấn ký Thiên mệnh, một trong số đó chính là Thiên uy.

Vì vậy, hắn dùng sức mạnh Thánh nhân, dùng cho việc xét xử.

Đây chính là nỗi đáng sợ của Thánh nhân. Nói một cách nôm na, tất cả trời đất giống như một vương triều vĩ đại, Tiên môn, Phật môn, Yêu tộc, Ma tu, bất kể là ai, đều là thần tử của vương triều này.

Thiên đạo là đế vương.

Cố Cẩm Niên chính là ngự sử đại nhân.

Cai quản Hình bộ, Hộ bộ, Lại bộ, Công bộ, Lễ bộ.

Nhưng quản lý mọi thứ của Cẩm y vệ, vẫn là Đông Xưởng, quan viên địa phương, quan lớn biên cương.

Chỉ cần ngươi là thần tử của vương triều này, hoặc là con dân, Cố Cẩm Niên đều có quyền luận tội, mà hoàng đế nhất định phải xử lý vấn đề đó.

Quyền quyết định nằm trong tay hoàng đế, chỉ cần Cố Cẩm Niên nói ra việc gì, có thể nhận được sự ủng hộ của phần lớn người dân, như vậy hoàng đế cần phải giải quyết.

Thượng Thanh chân nhân cướp đoạt bảo vật ở núi Phổ Nguyên không sai.

Nhưng chiếm lấy là sai.

Yêu thú Núi Phổ Nguyên đúng là do Thượng Thanh chân nhân trấn áp, nhưng Thượng Thanh chân nhân đã nhận được lợi ích tương ứng chính là Cổ thụ Tinh Thần.

Những thứ tốt nhất, đều đã bị Thượng Thanh chân nhân cướp được, cũng không đề lại cho người khác thứ gì.

Nếu như nói những người còn lại là ngồi mát ăn bát vàng, đúng là không sai.

Nhưng rất nhiều người đều phải trả giá bằng máu, năm ngàn quân tinh nhuệ của vương triều Phù La táng thân trên núi Phổ Nguyên, nhưng lại không được chia thứ gì.

Cho dù sau này, Thái Huyền tiên tông đền bù cho mọi người, cũng chỉ đưa một phần nhỏ cho vương triều Phù La.

Điều này đã dẫn tới sự phẫn nộ của mọi người.

Thật ra Cố Cẩm Niên đang muốn tá đề phát uy (mượn câu chuyện hiện tại để dẫn sang một ý khác, đưa ý kiến của mình vào), cho nên không thể trực tiếp tiêu diệt Thái Huyền tiên tông, nhưng nếu chặt đứt long mạch của Thái Huyền tiên tông thì đây cũng chẳng phải vấn đề lớn.

Trước mắt phải xem Thượng Thanh chân nhân có chịu nhận tội hay không.

Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, Thượng Thanh chân nhân biết Cố Cẩm Niên đang làm khó mình.

Nhưng đành chịu thôi.

Ai bảo mình ăn no không có chuyện gì làm lại đi trêu chọc Cố Cẩm Niên?

"Cố Thánh, yêu thú ở núi Phổ Nguyên là bị tháp Huyền Hoàng trấn áp, nói cách khác, nếu như không có Thái Huyền tiên tông, không biết bao nhiêu người đã phải chết, với lại sau đó Thái Huyền tiên tông cũng chia bảo vật cho các tu sĩ khác mà."

"Sao lại nói là Thái Huyền tiên tông không có đạo nghĩa?"

Thượng Thanh chân nhân mở lời, hiện tại ông ta không phải là người chiếm thế thượng phong, điều này thật sự khiến ông ta khó chịu.

"Có đạo nghĩa hay không, ta nói không quan trọng, thiên địa phán xét mới quan trọng."

"Sức mạnh Thánh đạo chính là kết nối vạn vật, dù là người tu tiên hay là lê dân bá tánh."

"Ta không muốn nói nhảm với ngươi nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, chấp nhận hay không chấp nhận?"

Cố Cẩm Niên chầm chậm lên tiếng.

Hắn chẳng muốn nói nhiều lời vô ích nữa.

Tự ý tranh đấu đạo pháp, sử dụng Tiên khí cũng được, tự bản thân mình đấu cũng được, bây giờ truy tra trách nhiệm, cũng phải tự mình đứng ra gánh lấy.

Nghe Cố Cẩm Niên nói lời này, sắc mặt Thượng Thanh chân nhân càng khó coi.

"Ta và ngươi đều là đệ thất cảnh, cùng nhau chung tay lo cho thiên hạ thái bình, tạo phúc cho dân chúng, nhưng những lời vừa rồi của Cố Thánh, hình như là có oán hận trong lòng?"

Thượng Thanh chân nhân dùng phép khích tướng.

"Đúng vậy."

"Đúng là có hơi oán hận."

"Ngươi nói không sai."

"Vậy thì sao? Thánh nhân thì không được phép oán hận hay sao?"

Mọi người thật sự không ngờ tới, Cố Cẩm Niên không hề né tránh mà thẳng thắn thừa nhận.

Ta có oán hận đó. Thì thế nào?

Cố Cẩm Niên trả lời thẳng thắn, thật sự khiến cho mọi người câm nín, ngay cả Thượng Thanh chân nhân cũng không biết nên nói như thế nào.

Ông ta vốn dĩ muốn thông qua những lời này, ép Cố Cẩm Niên phải cho qua chuyện này, lại không ngờ rằng Cố Cẩm Niên thẳng thắn thừa nhận như thế, không chút giấu diếm gì.

“Cố Thánh, mấy năm trước ta cũng từng giúp đỡ ngươi đó."

"Ân tình này không thể không tính, đúng không?"

Thấy kế khích tướng không thành, Thượng Thanh chân nhân lại muốn giở giọng ân tình ngày xưa ra để ép Cố Cẩm Niên.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên cũng nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy."

"Thượng Thanh chân nhân đã từng giúp ta một lần, Cố mỗ cũng không quên, nhưng bây giờ Cố mỗ đã là Thánh, phải làm việc theo ý của thiên địa."

"Chuyện ở núi Phổ Nguyên thật sự quá tồi tệ rồi."

"Dù cho chúng sinh ngàn đời tranh đấu cướp đoạt, lấy sức mạnh để định đoạt, nhưng cuối cùng vẫn phải thuận theo thiên ý. Thượng Thanh tiền bối lên núi Phổ Nguyên, dựa vào tháp Huyền Hoàng hoàn toàn có thể cứu các tu sĩ khác, nhưng bởi vì muốn chiếm đoạt Cổ thụ Tinh Thần, lòng dạ trở nên sắt đá, mặc kệ sống chết của mọi người."

"Đây cũng không tính là sai đi, nhưng ngươi chém giết mãnh thú, có được Cổ thụ Tinh Thần theo đúng tham vọng của ngươi, đó đâu được gọi là cứu giúp kẻ khác."

"Những tu sĩ Tiên môn khác phải giành giật cướp đoạt, đổ máu bị thương mới có được bảo vật, vậy mà lại bị Thái Huyền tiên tông cướp đi, việc này phải giải thích thế nào đây?"

Cố Cẩm Niên nói ra những điều đó giọng điệu ôn hòa, nếu không phải năm đó Thượng Thanh chân nhân có trợ giúp hắn vài phần thì hắn cũng không dùng giọng điệu đó để nói chuyện. Nói thế nào thì hắn và Tiên môn cũng có chút quan hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận