Đại Hạ Văn Thánh

1314 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(6)

"Tiền giấy Đại Hạ?"

"Để lão phu xem thử, nếu thấy khả thi, lão phu sẽ cân nhắc áp dụng."

Hứa Ngôn khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì, ông ta cũng chỉ có chút hảo cảm với Trường Vân Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta công nhận Trường Vân Thiên hay coi Trường Vân Thiên là người của mình.

Nói với nhau một hai câu cũng được, nhưng không thể nói tiếp, người này còn chưa xác định có thể trở thành người của mình hay không.

"Đa tạ đại nhân."

Trường Vân Thiên nói câu đa tạ, sau đó tự giác bước chậm lại, để Hứa Ngôn đi phía trước.

Sau khi ra ngoài cung.

Tả Thị Lang bưng tới một bát sữa dê tổ yến, Hứa Ngôn  nhận lấu, uống một ngụm, không khỏi thở dài một hơi.

"Quả nhiên, dưới gầm trời này, ăn đồ miễn phí vẫn rất thơm.”

Hứa Ngôn cười cười.

"Đúng vậy ạ."

"Nhưng mà Hứa đại nhân à, Dương đại nhân và Vương đại nhân rút cuộc kiếm được bao nhiêu bạc mà dám phung phí nhường này?"

"Cũng không có ý gì khác, nếu thật sự lợi nhuận kiếm được nhiều, Hộ Bộ chúng ta  có nên nhúng một chân vào việc kinh doanh của Bất Dạ Thành Đại Hạ không?”

Hộ Bộ Tả Thị Lang nhìn Hứa Ngôn, cẩn thận hỏi một câu.

"Ta đoán khoảng chừng trên dưới năm mươi vạn lượng, không thể vượt quá con số này."

"Nếu nhiều hơn năm mươi vạn lượng bạc trắng, thì khi bị cắt cấp phát, vẻ mặt của họ sao lại như ăn phải trái đắng thế được?"

Hứa Ngôn từ từ giải thích, vẻ mặt vô cùng tự tin.

"Năm mươi vạn lượng? Liệu có ít quá không ạ? Năm mươi vạn lượng mà dám phung phí kiểu này sao? Đại nhân, toàn bộ hàng hóa trong Văn Bảo Trai đều bị Lễ Bộ mua rồi, cộng lại đã vượt qua năm mươi vạn lượng đó."

Tả Thị Lang cảm thấy con số này không đúng lắm, nếu thật sự là năm mươi vạn lượng, với tính cách của hai vị Thượng Thư, tuyệt đối không tiêu xài như vậy.

"Sai rồi."

Hứa Ngôn lắc đầu, sau đó lên tiếng.

"Đầu năm nay, càng là người không có tiền, càng thích khoang khoang khoác lác, lão phu ngời ở vị trí này bao nhiêu năm? Tiếp xúc với bao nhiêu thương nhân? Có một số thương nhân, phô trương thanh thế, tai xài hoang phí, hoặc là đi kỹ phòng gì đó, mỗi ngày tiêu xài mười vạn lượng bạc trắng, chỉ vì để nhìn Hoa khôi cười một cái."

"Ngươi cảm thấy người này có tiền không?"

"Đa phần mọi người đều cảm thấy người đó có tiền, nhưng trên thực tế? Cả gia sản nhà hắn cũng chỉ có tầm hai ba mươi lượng, xài nhiều tiền như vậy cũng chỉ vì xúc động nhất thời mà thôi."

"Cái này rõ ràng là một cái bẫy, Bất Dạ Thành Đại Hạ ích nhuận đúng là có thật, nhưng nhất định không nhiều."

"Mà sau này lại càng cần nhiều bạc hơn, Dương Khai và Vương Khải Tân giống như mồi câu, để thể hiện cho mọi người thấy tài phú của bất Dạ Thành, khiến người khác nảy sinh tính tò mò, từ đó bỏ tiền góp vốn, chen chân vào Bất dạ Thành."

"Khoan nói những cái khác, ngươi chỉ cần nhìn xem."

"Đêm nay, Vương Khải Tân và Dương Khai sẽ đến phủ, nhận lỗi và xin lỗi ta."

Hứa Ngôn tràn đầy tự tin.

"Vậy hôm nay thuộc hạ sẽ đến phủ của Thượng thư xem thử, nhỡ có chuyện gì phát sinh mà đại nhân cần thuộc hạ."

Tả Thị Lang vừa nghe đã hiểu ý, lập tức mở miệng xin đi giết giặc.

"Được."

Hứa Ngôn nhẹ gật đầu.

Cứ thế, hai người cũng ra ra về

Cùng lúc đó, hai người Vương Khải Tân và Dương Khai vừa ra khỏi cung đã tụ lại cùng nhau bàn việc

Việc mà hai người bàn, chính là việc bệ hạ ra lệnh quyên tiền cho ba cùng lớn bị thiên tai.

"Vương Thượng thư, hôm nay trên triều bệ hạ nhắc tới chuyện quyên tiền, ngươi dự định quyên tặng bao nhiêu?"

Dương Khai lên tiếng hỏi Vương Khải Tân.

"Dương Thượng thư dự định quyên tặng bao nhiêu?"

Vương Khải Tân hỏi ngược lại, cũng tò mò đối phương nghĩ như thế nào.

"Lần chia lợi nhuận này, số tiền quá lớn, lão phu đúng là rất vui vẻ, nếu như Đại Hạ không có Thiên tai, lão phu dự tính sẽ dùng số bạc sư thừa này, lập thư viện tư thục ở các huyện thành, để những người nghèo khổ có cơ hội được đọc sách."

"Bây giờ ba vùng lớn bị thiên tai, chậm chạp khôi phục, giống như tâm bệnh của Đại Hạ chúng ta vậy, cho nên lão phu dự định quyên tặng một ngàn vạn lượng bạc trắng, cũng coi như một phần tâm ý ."

Dương Khai lên tiếng.

Sở dĩ Lễ Bộ năm nào cũng cần bạc, thật ra là vì xây dựng thư viện, phát một chút bổng lộc cho phu tử, quan trọng là muốn nhiều người có thể đọc sách hơn nữa.

Số bạc đó nếu chỉ dùng để bản thân hưởng lạc, cũng không có ý nghĩa to lớn gì, đã lên tới chức Thượng thư, thì đa phần đều là những người sống vì dân vì nước, đặc biệt là trong giai đoạn như bây giờ.

Nếu thật sự có tư tâm hưởng thụ, chưa chắc có thể đi đến bước đường này.

Nếu chút tư tâm đó là lo lắng cho con cháu của mình thì còn may ra tồn tại, nhưng trọng yếu vẫn là vì nước vì dân.

Dương Khai là một Đại Nho, nếu ngay cả phẩm đức này cũng không có, vậy chẳng phải là trò cười thiên hạ hay sao?

"Dương đại nhân thật là tận tâm vì dân chúng, nếu Dương đại nhân đã nói như vậy, lão phu cũng không thể keo kiệt, lão phu cung quyên góp một ngàn vạn lượng bạc trắng, góp một phần sức lực, cống hiến cho Đại Hạ, hy vọng khó khăn sớm qua, tương lai phát triển."

Vương Khải Tân tán thưởng phẩm đức của Dương Khai, ông ấy cũng rất hào sảng chi ra một ngàn vạn lượng bạc trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận