Đại Hạ Văn Thánh

1198 Dịch Kinh! Quán triệt thiên địa! Vang dội cổ kim! Người người như long!(2)

Dù sao trong lúc mấu chốt này, niềm tin dân chúng là không thể coi nhẹ.

Có lẽ thật sự có khả năng, hơn nữa khả năng không nhỏ, thêm vào đó bản thân Cố Cẩm Niên là thiên tài tuyệt thế của Nho đạo.

Cho nên ông ta không dám nói chắn chắn rằng Cố Cẩm Niên không sáng tác ra kinh văn Thánh nhân, nhưng kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh là nhất định không viết ra được.

Đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Trong Khổng phủ.

Từ trên xuống dưới Khổng gia, tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói vô cùng âm vang của Cố Cẩm Niên.

Cả tộc xôn xao, nhất là Khổng Chính còn tới đứng dưới Khổng miếu, đợi Cố Cẩm Niên viết văn chương kinh văn tiếp theo.

Chỉ là rất nhanh, thần sắc Khổng Chính biến đổi, sau đó lập tức hô lên.

"Nhanh!"

"Củng cố Khổng miếu."

"Và cả tượng Thánh nữa."

"Bảo tộc nhân chú ý, đến nơi đất trống, cẩn thận một chút."

Khổng Chính hình như cả nhận được gì đó, ông ấy không khỏi lên tiếng, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, bảo tộc nhân tranh thủ thời gian đến địa phương trống trải, thuận tiện gia cố Khổng miếu và pho tượng Thánh nhân một lần.

Có người không hiểu, rất nghi ngờ hỏi Khổng Chính lí do vì sao.

Đối mặt với câu hỏi này, Khổng Chính cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ bảo đối phương cứ chờ rồi biết.

Vương triều Đại Hạ.

Bất kể là người đọc sách hay dân chúng, đều có thể nghe thấy giọng nói của Cố Cẩm Niên.

Mà trên bầu trời.

Đá lửa thiên ngoại đang rơi với tốc độ cực nhanh, tuyệt tình rơi thẳng xuống phía kinh đô Đại Hạ.

Thư viện Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên đứng ở trong trận pháp.

Sắc mặt hắn vô cùng suy yếu.

Thế nhưng, ánh mắt sáng ngời, biểu cảm của hắn vô cùng kiên định.

Bởi vì hắn biết, phía sau hắn là vô số dân chúng, là chúng sinh Đại Hạ.

Lúc này, từng bức họa lần lượt hiện ra ở trước mặt hắn.

Quận Lũng Tây.

Đất rung núi chuyển, vô số dân chúng bỏ mạng, trong tai họa, nhân gian có tình người.

Các tướng sĩ mười ngón tay đã nhuốm máu, vẫn không biết mệt mỏi, đào xới phế tích, muốn cứu sống thêm một người.

Quận Đông Lâm.

Hỏa hoạn phun trào, kinh hoàng bao trùm.

Vô số tướng sĩ, người trước ngã xuống người sau tiến lên, dùng tính mạng của mình cứu sống những người dân này, như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng bọn họ không oán trách không hối hận.

Quận Nam Việt.

Sông băng tan chảy, lũ quét tàn phá bừa bãi, các tướng sĩ lấy dây sắt buộc chặt thân mình, hết người này đến người khác tay nắm chặt tay, vì muốn cứu dân chúng gặp nạn trong nước lũ.

Cầu sập.

Từng tướng sĩ lấy thân làm cầu.

Bọn họ tuy là thể xác phàm tục, nhưng không hề sợ hãi hay ngần ngại, họ dùng tính mạng của mình, đổi lấy sinh mệnh mới.

Khi từng hình ảnh này xuất hiện trong tầm mắt.

Cố Cẩm Niên không khỏi hít sâu một hơi.

Sau đó.

Gió lớn thổi tới.

Giữa trời đất, vào lúc này, nháy mắt vô cùng u ám.

Một luồng hào quang sáng chói, phóng ra từ trong cơ thể Cố Cẩm Niên.

Mọi người kinh ngạc, còn chưa bắt đầu sáng tác kinh văn mà ý chí tinh thần đã tạo ra dị tượng thiên địa đến mức này rổi?

Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ thật sự là kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh?

Nếu như không phải kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh, sao có thể chỉ dựa vào ý chí và tinh thần, đã dẫn ra dị tượng kinh khủng như vậy?

Vô số thế lực lớn hoàn toàn rung động, bọn họ trong lúc nhất thời, không biết nên nói điều gì, có sao nói vậy, phần lớn mọi người đều không tin Cố Cẩm Niên có thể sáng tác ra kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Cho dù là thư viện Đại Hạ, Tô Văn Cảnh và mấy trăm Đại Nho, cũng không tin Cố Cẩm Niên có thể làm ra được.

Thậm chí Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không tin tưởng Cố Cẩm Niên có thể viết ra kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Nhưng mà, bản thân Cố Cẩm Niên dường như mang theo hai chữ kỳ tích vậy, hắn giống như luôn có thể mang hi vọng đến cho mọi người, mang đến kỳ tích.

Cho nên, vô số người nín thở, bọn họ nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Cuối cùng.

Ngay lúc này, giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

Âm thanh như muốn điếc tai.

Vô cùng to lớn.

"Thiên hành kiện."

"Quân tử sĩ tự cường bất tức." *

* Sự vận hành của trời cương quyết mạnh mẽ, người quân tử do vậy mà không ngừng tự cường không nghỉ..

Giọng nói này, rung động chín tầng mây, giọng nói này xuyên qua U Minh phủ ở dưới Cửu U.

Chỉ với một câu nói kia.

Vô số ánh sáng, ngay khoảnh khắc này, hoàn toàn nổ tung.

Toàn bộ vương triều Đại Hạ phát ra ánh sáng không có gì sánh kịp.

Rực rỡ mà chói mắt.

Thần quang phóng lên tận trời.

Ánh sáng này xâu chuỗi quá khứ và hiện tại.

Giọng nói này, làm người ta tê cả da đầu.

Cố Cẩm Niên giống như đã dùng hết lực khí toàn thân, hắn gần như nghẹn ngào hô to, hắn muốn đem ý chí của mình, đem tinh thần của mình, nói ra bản kinh văn này.

Bản kinh văn đệ nhất thiên hạ.

Dịch Kinh.

Một trong ba bộ kỳ thư Trung Hoa, ẩn chứa trí tuệ vô tận, cũng ẩn chứa vô hạn đạo lý tinh thâm.

Vào lúc này, vô số người kinh ngạc nhìn về vương triều Đại Hạ.

Khi câu nói này vang lên.

Người đầu tiên chấn động là Tô Văn Cảnh, ông là Bán Thánh Nho đạo, chỉ bằng vào câu đầu tiên này của Cố Cẩm Niên, ông cũng cảm giác được, kinh văn này kinh khủng ngập trời, đây là kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Đây nhất định là kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Mấy trăm vị Đại Nho đứng bật dậy, bọn họ hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy.

Toàn bộ vương triều Đại Hạ, trên thân của tất cả người đọc sách bạo phát ra ánh sáng trước đó chưa từng có, hạo nhiên chính khí cũng từ trong cơ thể của bọn họ phóng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận