Đại Hạ Văn Thánh

Chương 544 Thiên địa có chính khí, vạn vật có hình thù! Bài ca chính nghĩa vừa ra kinh động cả thế gian.(6)

Mà nói gần nói xa, thái độ kiên định.

Không giết Cố Cẩm Niên.

Khó giảm thiểu sự phẫn nộ của mọi người.

Vừa nói chuyện, bát Vương cùng nhau đứng lên, nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế khiến cho hắn có một câu trả lời chắc chắn.

Nghe giọng nói của bát Vương.

Sắc mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế bình tĩnh, sau khi thoáng trầm mặc ông ấy từ từ nói.

“Vụ án của Cố Cẩm Niên trẫm không có ý sửa đổi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói câu trả lời chắc chắn của mình.

Nhưng bát Vương cũng không tán thành mà nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

“Vậy xin bệ hạ lấy danh nghĩa Thái tổ lập thệ.”

Hiển nhiên không có ai tin tưởng Hoàng đế, bụi bặm không rơi xuống đất thì Hoàng đế vĩnh viễn có thể sửa dổi.

“Làm càn.”

Giờ khắc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy nhìn thẳng vào bát Vương, ánh mắt đầy tức giận.

Để ông dùng danh nghĩa của Thái Tổ phát thệ sao? Bọn họ đúng là gan to bằng trời, bức thoái vị còn chưa tính, quả nhiên một chút mặt mũi cũng không cho sao?

“Bệ hạ bớt giận.”

“Chúng thần chỉ vì quốc bản Đại Hạ. Nếu như bệ hạ không đồng ý thì chúng thần sẽ không rời đi.”

Thế nhưng bát Vương không chút nhượng bộ nào.

Nhất thời, cả triều lộ ra vẻ yên tĩnh vô cùng.

“Vương gia, việc này không cần như thế.”

Có người muốn giảng hòa nói vậy nhưng đổi lại là giọng nói lạnh băng.

“Đến lượt ngươi mở miệng sao?”

Giọng nói vang lên khiến bách quan đồng thời nhíu mày.

Nhất là người muốn giảng hòa càng ngậm miệng lại, cúi đầu không nói.

“Trẫm nói.”

“Bảy ngày trảm quyết sẽ không sửa đổi ý chỉ.”

“Nếu các ngươi muốn ở đây chờ đợi thì cứ đợi. Bãi triều.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi. Nói xong lời này ông quay người rời đi nhưng trong lòng tràn đầy lửa giận.

Người trong thiên hạ đều biết, Cố Cẩm Niên là cháu ngoại của mình, cũng biết Cố Cẩm Niên có đại tài kinh thế. Đại tài như này làm sao có thể giết?

Nhưng bát Vương muốn mượn cơ hội này đến đây bức thoái vị. Đây chính là làm trái ý ông.

Nhất thời lòng ông nảy sinh một suy nghĩ.

Nhưng ông biết bây giờ còn chưa thực hiện được.

Nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế như thế, bát Vương cũng không nói thêm gì. Mặc dù không bức Vĩnh Thịnh Đại Đế phát thệ thành công.

Nhưng cũng đạt được mục đích của bọn họ.

Mà cùng lúc đó.

Kinh đô Đại Hạ.

Tô Hoài Ngọc có vẻ hơi trầm mặc.

Bởi vì hắn gặp một người.

Một lão đầu.

Chỉ liếc mắt, Tô Hoài Ngọc đã biết đối phương rất mạnh.

Cho nên hắn không lựa chọn loạn động mà thành thật rời đi theo đối phương.

Trên đường đi.

Trong một ngõ nhỏ không người.

Tô Hoài Ngọc lộ ra cung kính, cúi đầu trước lão giả.

“Tiền bối có gì cần vãn bối hỗ trợ, xin tiền bối cứ nói.”

Tô Hoài Ngọc thành thật, cũng không có bất kỳ sự lớn tiếng nào, cũng không làm ra bất kỳ phản kháng nào.

“Tiểu tử ngươi không tệ, là người thành thật nhất mà ta đã gặp qua.”

Lão giả nói vậy. Hắn có mái tóc bạc da mồi nhưng cũng không chói sáng, đi trong đám người rất dễ dàng bị người bỏ qua.

“Tiền bối quá khen.”

Tô Hoài Ngọc chững chạc đàng hoàng.

“Lão phu muốn ngươi làm một việc.”

Lão giả muốn hỏi một việc.

“Xin tiền bối yên tâm, nhất định không có. Trước kia vãn bối làm ở Hình bộ. Mạnh nhất ở Hình bộ cũng chỉ là một người cảnh giới chuẩn Võ Vương. Tiền bối hoàn toàn có thể đại khai sát giới, không cần vội vàng.”

Chỉ là không đợi lão giả nói xong, Tô Hoài Ngọc đã trực tiếp lên tiếng khiến cho đối phương an tâm.

Nhưng mà người kia lắc đầu.

“Cho dù là cường giả tuyệt thế thì đã sao?”

“Một tay lão phu có thể diệt.”

“Lão phu muốn ngươi vẽ ra địa đồ Kinh đô Đại Hạ ra. Mấy ngày sau ta muốn cướp pháo trường cứu đồ đệ của ta.”

“Có địa đồ tốt nhất có thể tiết kiệm nhiều phiền phức.”

Lão giả rất lạnh nhạt, đối với cao thủ tuyệt thế của Đại Hạ không thèm quan tâm chút nào.

Nghe xong lời này, Tô Hoài Ngọc lộ ra thần sắc quả là thế hắn đã đoán được lão giả là ai.

Cường giả Ma đạo tuyệt thế.

“Tiền bối quả nhiên anh dũng.”

“Vãn bối lập tức chuẩn bị.”

Tô Hoài Ngọc không nhiều lời cũng không hỏi chi tiết. Dù sao ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó.

Không chút mập mờ.

“Tốt, chuyện này làm xong lão phu sẽ cho ngươi chỗ tốt.”

Người kia gật nhẹ đầu, đồng thời cũng có chút kinh ngạc biểu hiện của Tô Hoài Ngọc.

Tốt, Rất phối hợp.

“Không.”

“Tiền bối không giết vãn bối đã coi như là chỗ tốt lớn nhất.”

“Vãn bối cũng không phải là người tham lam, thấy tốt là dừng, đa tạ tiền bối.”

Tô Hoài Ngọc vội vàng lắc đầu, vừa vặn nắm đúng, không hề đi quá giới hạn.

“Không nghĩ đến Kinh đô Đại Hạ nho nhỏ lại có hai người thông minh.”

“Đáng tiếc ngươi không có Tiên linh căn. Nếu không lão phu nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ.”

Lão giả có chút tán thưởng, tên Tô Hoài Ngọc này có tính tình rất hợp ý hắn.

Nghe nói như thế, Tô Hoài Ngọc cười ngượng ngùng, sau đó lên tiếng hỏi.

“Tiền bối, cường giả hai phía Tiên Ma ngài đều giết hết sao?”

Tô Hoài Ngọc hiếu kỳ hỏi.

“Còn không có.”

“Thế không phải khiến ái đồ của lão phu sắp bị chém sao?”

“Chỉ có thể dẫn hắn đi trước, sau đó đưa hắn đến sâm ma cổ điện lịch luyện một chút. Ta lại thuận tay giết sạch cường giả hai giới Tiên Ma là được.”

“Có mấy người tương đối khó giải quyết. Thế mà chân đã đạp nửa bước vào đệ thất cảnh. Cũng may lão phu đã nhanh hơn bọn họ một bước. Nếu không thật sự là không thể giết sạch đươc.”

Đối phương nói, vô tình để lộ một tin tức động trời .

Bước vào đệ thất cảnh sao?

Ánh mắt Tô Hoài Ngọc lộ vẻ chấn động.

Phải biết rằng Trấn Quốc Công cũng chỉ là cường giả đệ ngũ cảnh. Thế mà người trước mắt này đã có thể bước vào đệ thất cảnh?

Đương nhiên đối phương chưa hề nói là bước vào, dù sao cũng chỉ nhanh hơn một bước, cũng có thể là chuẩn đệ thất cảnh.

Nhưng bất kể thế nào.

Chính là tuyệt thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận