Đại Hạ Văn Thánh

Chương 205 Dư luận thay đổi, bách tính sôi trào, giao phong sau tai họa, cổ thụ biến hóa 6

"Lão phu và hắn làm bạn tri kỷ đã lâu, các ngươi không hiểu sao, bây giờ lão phu sẽ đi tìm hắn, thu hắn làm đồ."

Chu nho rất kích động, đồng thời cũng lười để ý tới đám người này, trực tiếp đi ra ngoài tìm Cố Cẩm Niên.

"Chu nho, ngươi suy nghĩ thứ gì đâu? Cố Cẩm Niên kỳ tài ngút trời như thế sao có thể làm môn sinh của ngươi được?"

"Ngươi đủ tư cách à?"

"Hắn nên bái ta làm thầy, ta có thể dạy hắn thật tốt."

Có người trực tiếp ngăn Chu nho lại.

"Ngươi dạy cái mông ấy, chút mực nước trong bụng của ngươi, mà đòi dạy cho môn sinh ta? Ngươi đủ tư cách chắc?"

"Chu nho, ngươi có hổ thẹn làm người văn nhã không, ngươi không nhìn lại bản thân mình xem, lúc trước khoa cử Đại Hạ, lúc thi đình ngươi xếp thứ mấy? Lão phu năm đó là Bảng Nhãn đấy."

"Bảng Nhãn thì như thế nào? Năm đó Lão phu chỉ là khinh thường khoe khoang tài văn chương, lão phu cũng thành Đại Nho giống ngươi đấy thôi?"

"Bảng Nhãn thì giỏi lắm à?"

Chu nho cười lạnh liên tục.

"Buồn cười, còn khinh thường khoe khoang văn thải, ngươi có văn thải à?"

"Nói tóm lại, ta chắc chắn phải có được Cố Cẩm Niên, hắn đã định trước là môn sinh của ta rồi."

Người sau mở miệng, thần sắc nghiêm túc.

"Định trước cái chân thối của má ngươi ấy, hôm nay ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao định trước."

"Bảng Nhãn đúng không? Lão phu để ngươi hai mắt hết ánh sáng."

Chu nho phát cáu, đấm thẳng hai phát ngay mắt đối phương.

"Chu nho, ngươi không nói võ đức, ngươi mẹ nó đánh lén ta."

"Được, cho ngươi thể diện mà không cần, hôm nay lão phu liều với ngươi."

Người sau cắn răng, trong chốc lát áo trên người nổ tung, mặc dù cao tuổi, tuổi già sức yếu nhưng toàn thân cơ thịt, lao vào đánh nhau với Chu nho.

Cả đám người ngơ ngác.

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, các ngươi dừng tay, các ngươi dừng tay."

"Hai người cộng lại cũng gần hai trăm tuổi, có xấu hổ hay không chứ?"

"Ngươi cho ta mặt mũi, nhường Cố Cẩm Niên cho ta đi."

"Nhường cái chân thối nãi nãi ngươi."

"Ui chao, các ngươi hai đánh một? Không công bằng."

Trong Thư viện, bốn năm vị Đại Nho không hiểu sao bắt đầu hỗn chiến, một vài phu tử thì đứng tránh hai bên trầm mặc.

Bọn hắn muốn đi lên can ngăn, nhưng vấn đề là kéo không được, mấy Đại Nho này mỗi ngày cần luyện võ học, đều không phải hạng người bình thường, giờ mà không cẩn thận xông lên chịu hai quyền, người sẽ tê dại rồi.

Trò hề của Đại Nho thư viện vẫn chưa truyền ra.

Nhưng chuyện trong kinh đô đã truyền đến trong tai toàn bộ học sinh thư viện Đại Hạ.

Trong phòng Cố Cẩm Niên.

Mấy bóng người lần lượt xuất hiện, khiến cho Cố Cẩm Niên có chút lơ mơ.

"Làm cái gì vậy?"

Trong phòng.

Cố Cẩm Niên đang chăm chú đọc sách thánh hiền, đột nhiên mười mấy người đến khiến hắn có chút ngơ ngác.

Vương Phú Quý, Hứa Nhai, Triệu Tư Thanh, Giang Diệp Chu, Dương Hàn Nhu, còn học tử Thánh Đường cùng những học sinh khác, toàn bộ lấp ló ở ngoài cửa.

"Cố huynh, ngươi thật mẹ hắn là thần nhân nha."

“Giang Ninh phủ rối rắm một cục như thế, thế mà bị ngươi năm ngày bình loạn, kế sách này của ngươi, quá thần, thật sự quá thần."

Vương Phú Quý là người đầu tiên nói.

Hắn đi thẳng vào phòng, hưng phấn khoa tay múa chân.

Mấy ngày nay, lúc nào hắn cũng nơm nớp lo sợ cho Cố Cẩm Niên, cho đến hôm nay, theo tin tức truyền đến, Vương Phú Quý mới triệt để nhẹ nhàng thở ra.

Cũng triệt để rung động với kế sách của Cố Cẩm Niên.

Thân là thế gia thương nhân, hắn càng hiểu sách lược này có bao nhiêu đáng sợ.

Nhìn thấu lòng người nhất thanh nhị sở.

Nhất là cách nghĩ của thương nhân, nhất cử nhất động, bị Cố Cẩm Niên nắm gắt gao.

"Thế nào?"

Nghe Vương Phú Quý nói vậy, Cố Cẩm Niên trong lòng đã biết đại khái, nhưng vẫn rất hiếu kì hỏi hắn.

Vương Phú Quý cũng không dài dòng kể lại toàn bộ chuyện bên ngoài.

Hắn nói xong nhưng Cố Cẩm Niên không hề có tí hưng phấn nào, cũng không có vui vẻ, ngược lại tiếp tục cầm sách đến, chậm rãi nói.

"Chỉ có vậy thôi à?"

"Ta còn tưởng rằng các ngươi thám hiểm phát hiện chỗ hay gì cơ."

"Làm hại ta mừng hụt một trận."

Cố Cẩm Niên biểu hiện rất tùy ý.

Nhưng nội tâm hắn cũng thở hắt ra, mưu kế thành công, có nghĩa từ giờ trở đi, Giang Ninh phủ sẽ không có người chết nữa.

"A?"

"Thám hiểm gì?"

"Cố huynh, ngươi lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi."

Vương Phú Quý có chút xấu hổ.

Dù sao Cố Cẩm Niên phản ứng thật sự có chút quá mức bình tĩnh.

"Vương huynh, về sau, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần thiết kêu to vậy đâu, còn kéo theo nhiều người đến đây nữa."

"Chỉ là định loạn Giang Ninh phủ, đây thì tính là đại sự gì? Ở trong mắt vài người đọc sách, đoán chừng muốn nói là Văn Cảnh tiên sinh hiến kế, đem công lao giao cho ta đấy."

"Không có gì đáng vui vẻ cả."

Cố Cẩm Niên không cho là đúng nói.

Hắn đang trào phúng.

Ngoài cửa đã có không ít người tụ tập đến, nghe nói vậy thì cảm thấy trong lòng có chút hổ thẹn, mặt đỏ lên.

"Cố huynh, không thể nói vậy."

"Kế sách này là chúng ta tận mắt nhìn thấy, là Cố huynh, chính là Cố huynh."

" Kế sách của Cố huynh, ngu đệ thật sự vô cùng kính nể."

"Ngàn vạn bách tính Giang Ninh phủ, bởi vậy được cứu, kế sách của Cố huynh, chỉ sợ phải truyền khắp Thần Châu cơ."

Giang Diệp Chu đi đến, hắn cũng thập phần vui vẻ, thứ nhất là Giang Ninh phủ chính thức bình loạn, thứ hai là hết thảy bất công sự tình Cố Cẩm Niên gặp được, đều hóa thành mây khói.

Thực tình cảm thấy vui vẻ cho bằng hữu.

"Cố thí chủ một kế cứu ngàn vạn bách tính, đây là công đức vô lượng, Giác Minh sư huynh đã viết một phong thơ, để bên trong chùa chủ trì, vì Cố huynh thắp một ngọn đèn trường thọ, nguyện thí chủ trường thọ ba trăm năm."

Thanh âm của Giác Tâm vang lên.

Tính cách hắn tương đối linh hoạt, không giống Giác Minh chất phác trầm lặng.

Mà mọi người nghe xong, trong lòng không khỏi hâm mộ, đèn trường thọ của Tiểu Duyên Tự tuyệt đối không phải để tượng trưng, mà chân chính có thể ngưng tụ lực tín niệm, tăng cường phúc duyên.

Về phần có thể trường thọ không thì không biết, dù sao các thế lực lớn trong thiên hạ đều muốn đốt một ngọn đèn trường thọ trong Tiểu Duyên Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận