Đại Hạ Văn Thánh

Chương 392 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô!(5)

Thật đúng là điên rồi đúng không.

"Gia gia, con có thể làm loạn không?"

Cố Cẩm Niên truyền âm trở về, ý tứ rất đơn giản.

Có thể náo loạn hay không.

"Chỉ cần có lý, muốn náo thế nào thì cứ nháo thế ấy."

"Gia gia ủng hộ con."

Cố lão gia tử không có gì để nói, chỉ cần có lý, tùy ý Cố Cẩm Niên gây rắc rối.

"Nếu không có lý thì sao?"

Cố Cẩm Niên hỏi tiếp.

"Vậy gia gia làm loạn cùng con."

Cố lão gia tử trả lời rất thẳng thắn.

Không có lý, vậy ông chỉ có thể ra mặt, khi dễ đám người này thôi.

Có được câu trả lời của lão gia tử, Cố Cẩm Niên đã nắm chắc.

Lúc này, ánh mắt Cố Cẩm Niên nhìn qua Đại hoàng tử Hung Nô.

Người sau nở nụ cười, thậm chí còn nâng chén lên, ánh mắt khiêu khích, rất hiển nhiên hắn ta biết rõ Cố Cẩm Niên vừa rồi đã trúng huyễn thuật.

Mặc dù bị Cố lão gia tử đánh tan, nhưng vậy thì sao? Cho Cố Cẩm Niên một bài học là được, khiến hắn phải ngậm bồ hòn, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, còn không thể nói ra, nói ra là cố tình gây sự.

Hơn nữa còn làm mất thể diện.

Cảm nhận được ý cười của Đại hoàng tử, Cố Cẩm Niên cũng giơ ly rượu lên, vẻ mặt ôn hòa.

Làm người buồn nôn đúng không?

Được.

Cố Cẩm Niên uống cạn chén rượu trong tay, mà lúc này chiến vũ cũng kết thúc.

Những tiếng khen ngợi lập tức vang lên.

"Hay."

"Không tệ."

"Một điệu chiến vũ, quả nhiên dũng mãnh vô song, dung hội vũ điệu và bản sắc nam nhi vô cùng độc đáo, thật sự quá tuyệt."

Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay vang lên, ngay cả Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng vỗ tay khen ngợi.

"Thưởng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ nói một chữ.

"Chúng ta đa tạ bệ hạ."

Quý tộc Hung Nô vui mừng khôn xiết, chọc Cố Cẩm Niên ghê tởm, còn nhận được ban thưởng, sự khó chịu tích tụ trong lòng lúc trước đó, trong nháy mắt đã biến mất.

Thoải mái nha.

Thật sảng khoái.

Ánh mắt đám người này lơ đãng nhìn thoáng qua Cố Cẩm Niên, phát hiện Cố Cẩm Niên im lặng không nói gì, tâm tình càng sung sướng, tiếng cười cũng lớn hơn không ít.

Sau một khúc vũ.

Mọi người lại lần nữa nâng chén.

Cố Cẩm Niên rót một chén rượu, ngay sau đó không đợi tiết mục mới ra sân mà trực tiếp đứng dậy.

"Cữu cữu."

"Không ngờ người Hung Nô lại có kỹ nghệ độc đáo như vậy."

"Hôm nay người Hung Nô đã hiến vũ một khúc."

"Chất tử cảm thấy, có qua có lại, cũng trả lễ một chút?"

Cố Cẩm Niên nói.

Hắn vừa đứng lên ánh mắt của mọi người không khỏi cùng tụ trên người Cố Cẩm Niên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế dường như đã biết chuyện gì xảy ra, ông nhẹ gật đầu, nhưng cũng tò mò hỏi.

"Đáp lễ thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi Cố Cẩm Niên.

"Cháu trai không biết nhảy múa."

"Hơn nữa hôm nay khánh điển(lễ mừng long trọng), chẳng bằng dâng lên một bài thơ, chúc mừng một chút."

Cố Cẩm Niên nói cách hắn đáp lễ.

Hiến thơ?

Nghe vậy phía trong hay ngoài sân đều xôn xao một mảnh.

Phải biết, từ cuộc thi hội Đại Hạ về sau, Cố Cẩm Niên được xưng là thi tiên đấy, mặc dù có chút khoa trương, rất nhiều nơi không chấp nhận, nhưng chí ít trong cảnh nội Đại Hạ, tất cả mọi người đều tán thành năng lực thi từ thơ ca của Cố Cẩm Niên.

Xuất khẩu chính là thiên cổ.

Nếu hiện tại làm một bài thơ, đây chẳng phải lại muốn ra dị tượng, so với chiến vũ phải tốt hơn gấp trăm lần.

"Được."

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp đáp ứng, không hề nói lời vô nghĩa.

Có điều ánh mắt Cố Cẩm Niên không khỏi nhìn về phía Mộc Cáp Nhĩ cùng Tề Tề Mộc.

"Hai vị cảm thấy thế nào?"

Cố Cẩm Niên hỏi hai người.

"Ha ha ha, thế tử điện hạ vừa xuất khẩu chính là thiên cổ, nếu như có thể làm một bài khánh thơ, tất nhiên quá tốt rồi."

Mộc Cáp Nhĩ cười nói, hắn cũng rất thông minh, hi vọng Cố Cẩm Niên đọc một bài thơ chúc mừng thịnh hội.

Tránh lại gây thêm rắc rối.

Tề Tề Mộc cười nói.

"Có thể làm cho thi tiên đại danh đỉnh đỉnh làm thơ, là vinh dự của người Hung Nô ta."

Hắn ta mỉm cười, trước mặt Hoàng đế vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn.

Nhưng mà, hai người trả lời làm Cố Cẩm Niên không khỏi lắc đầu.

"Thơ chúc mừng, rất khó làm."

"Cố mỗ làm thơ bình thường đều có tính phê phán."

"Nếu cưỡng ép phải là khánh thơ, vậy Cố mỗ có lẽ không viết nữa, tránh cho Đại hoàng tử không vui."

"Đương nhiên, cũng tương đối lo lắng Hung Nô các ngươi nghe không hiểu."

Cố Cẩm Niên nói.

Ý tứ dù trong hay ngoài cũng tràn đầy mỉa mai.

Lúc này mọi người đều có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao rõ ràng đang tốt đẹp như vậy lại cãi vã rồi?

Là do có Trấn Quốc Công đến sao?

Quan viên Lễ bộ sắc mặt khó coi, bầu không khí đang rất tốt, đột nhiên bắt đầu gây chuyện, chuyện này có hơi.. biết nói như thế nào đây.

Không tốt lắm.

Quả nhiên, quý tộc Hung Nô vừa nghe Cố Cẩm Niên nói xong, vẻ mặt rất khó nhìn.

Đây không còn là giễu cợt nữa, mà gần như đã chỉ thẳng vào mũi bọn hắn mà mắng một đám man di.

"Phê phán?"

"Phụ vương ta từ nhỏ đã nói với ta rằng, đừng nghe theo những lời nịnh nọt, mà phải lời phê phán nhiều hơn."

"Kỳ thật bản hoàng tử thật sự rất muốn nghe thử xem, thế tử điện hạ phê phán như thế nào?"

Tề Tề Mộc lên tiếng sắc mặt bình tĩnh.

Nói tới chỗ này, Cố Cẩm Niên không trả lời, mà ngồi luôn xuống, lúc này mới chậm rãi nói.

"Được rồi."

"Vẫn không nên viết, ta sợ lại tước mất quốc vận Hung Nô, đến lúc đó lại rước lấy phiền phức."

"Hôm nay là thịnh hội hòa thân, tốt nhất nên náo nhiệt thì tốt hơn, nếu không làm Đại hoàng tử tâm tình không tốt, lại nói Đại Hạ ta chiêu đãi không chu đáo."

Cố Cẩm Niên cười cười.

Không muốn làm thơ nữa.

Nhưng lời này thốt ra khiến quý tộc Hung Nô hoàn toàn không phục.

Không đề cập tới quốc vận còn tốt.

Nhắc đến quốc vận, bọn hắn làm sao không hận Cố Cẩm Niên?

Nếu không phải Cố Cẩm Niên viết một bài phá thơ gì đó, quốc vận Hung Nô bọn hắn sẽ bị suy giảm sao?

Sẽ vạn dặm xa xôi chạy tới đây sao?

Mà lại chạy tới cưới một công chúa giả?

Đây không phải khôi hài à?

Trong bụng kìm nén lửa giận, hiện tại Cố Cẩm Niên lại lấy ra châm chọc nói móc, những quý tộc này sao có thể không nóng xông lên đầu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận