Đại Hạ Văn Thánh

1652 Khiêu chiến Long vương, bắt buộc bồi thường, tiến vào Trung Châu, tru sát Thần tộc, hung danh thiên hạ!(6)

Hắn rất tùy ý mà nói ra suy nghĩ của mình.

Những thứ ngoài định mức bồi thường của Hải tộc, không phải là hắn tham lam, mà là thù lao của một cuộc giao dịch khác.

Quả nhiên, nghe Cố Cẩm Niên nói như thế, thế nhân kinh ngạc, sợ tới ngây người, hoàn toàn nghĩ không ra được, thì ra Cố Cẩm Niên giăng cái lưới, đứng ở đây chờ Hải tộc nhảy vào.

Đúng vậy, Hải tộc hiện giờ mất cả trì lẫn chài.

Mặc dù không thương gân động cốt nhưng đối với Bắc Hải mà nói, thật sự là bị tổn thương ít nhiều. Nếu như Cố Cẩm Niên đi gây phiền phức cho các tộc khác, cũng coi như là giúp Hải tộc một phần, tạm qua cơn nguy khó.

Cuối cùng tính ra thì các tộc đều trên cùng một đường chạy, năng lực như nhau, mức độ tổn hại… cũng như nhau.

Chỉ là… mấy việc như này có chút nhạy cảm, ngươi lại bô bô nói toạc ra, thật sự có được không vậy?

"Châm ngòi ly gián sao?”

Bắc Hải Long Vương mở miệng chất vấn Cố Cẩm Niên

Nghe thấy lời chất vấn, Cố Cẩm Niên lập tức hiểu ý tứ của đối phương. Bắc Hải Long Vương không lập tức cụ tuyệt, nghĩa là lão ta cũng tán thành ý tưởng đó.

"Các ngươi là minh hữu sao?”

Cố Cẩm Niên không trả lời, cũng dùng câu hỏi để thăm dò ý tứ của đối phương.

"Vậy thì xem thử các hạ có năng lực đó hay không.”

Bắc Hải Long Vương cũng không nhiều lời, vung tay một cái, từ bên trong hải vực của Bắc Hải Long cung xuất hiện từng viên Kim Đan và linh dược, vượt qua đường hầm không gian, xuất hiện trước mặt Cố Cẩm Niên.

Rất hiển nhiên, Bắc Hải Long Vương chấp nhận cuộc giao dịch này, mặc dù cái giá phải trả rất lớn, cũng không có vấn đề gì, chí ít Cố Cẩm Niên cũng giúp lão ta áp chế các tộc khác, đây là một việc mà lão ta rất hoan nghênh.

Nếu ngươi nói bọn họ không có nhân nghĩa đạo đức?

Thật xin lỗi, đám Cổ tộc thật sự không quan tâm đến cái này, thực lực là vương đạo, lợi ích là tuyệt đối.

Mọi người thấy cảnh này đều sợ hãi thán phục.

Thế nhân nhìn Cố Cẩm Niên, nhất thời câm nín không biết nói gì, làm người ở đời, vẫn nên nhìn Cố Cẩm Niên mà học tập nha, nên sống hiên ngang chút.

Thù đã báo, uy đã lập, thu được đồ tốt, lại còn thu nhiều hơn một phần.

Lợi hại, thật sự quá lợi hại.

Sau khi nhận được đồ tốt, Cố Cẩm Niên cũng không dông dài thêm nữa, ánh mắt của hắn cũng chuyển hướng về phía vương triều Trung Châu.

Oành

Cố Cẩm Niên bay về phía Trung Châu, dưới chân hắn có ánh sáng cửu sắc, khí thế ngùn ngụt nồng đậm.

Mọi người đều hiểu, Cố Cẩm Niên là muốn đi gây phiền phức cho Thần tộc đây mà.

Chỉ là, lúc đi ngang qua Trung Châu, Cố Cẩm Niên dừng bước, đi vào bên trong một ngọn núi Thần.

Hắn không nói một lời nào, một cái tát đập xuống, thiếu chút nữa đập vỡ ngọn núi Thần này, cường giả trốn bên trong núi Thần chết như ngả rạ.

"Sau này còn dám nói lung tung, tru diệt tộc của các ngươi.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng cảnh cáo.

Những cường giả trong ngọn núi Thần này, vừa nãy vì nói chuyện giúp Hải tộc mà buông lời công kích hắn.

Cố Cẩm Niên đúng là Thánh nhân, nhưng không phải Thánh Mẫu, loại người này không giết, chả nhẽ giữ lại để ngâm mắm?

Nếu đã là kẻ thù thì nhanh chóng ra tay, tránh cho đêm dài lắm mộng, tai họa sau này.

Chỉ là ngọn núi Thần này có trận pháp kì lạ bảo hộ, trong đám Cổ tộc chắc cũng có đại năng trấn giữ, vì thế chỉ có thể giết được một phần, cũng đã là cực hạn rồi.

Đây cũng là một loại lập uy.

Giống như tuyên cáo với thế nhân trong thiên hạ, cho dù là Cổ tộc hay là cường giả ẩn thế, Cố Cẩm Niên của hiện tại đã không còn như ngày xưa nữa rồi. Nếu dám trêu trọc hắn, cái giá sau cùng chính là chết.

Cuộc chiến Thiên Mệnh giúp Cố Cẩm Niên hiểu được đạo lí cốt lõi của thế giới này, mạnh được yếu thua.

Thánh đạo của Thánh Vương là dành cho người biết suy luận, hiểu đạo lý, nếu không biết suy luận, không hiểu được đạo lý, thế thì chỉ có thể xem nắm đấm của ai to hơn thôi.

Cứ thế, Cố Cẩm Niên liên tiếp sát phạt ba ngọn núi Thần.

Đạp núi Thần cướp bảo vật thì cũng thôi đi, lại còn tru sát hơn nửa tộc đàn của đối phương.

Hung uy như vậy khiến cho các Cổ tộc Thượng cổ và Viễn cổ kinh hãi không thôi.

Chiêu giết gà dọa khỉ này rất hữu hiệu, ít nhất thì các đại cổ tộc cũng bị dọa đến trấn kinh rồi.

Ở thời đại này, Cố Cẩm Niên đích thị là sự tồn tại vô địch, hơn nữa hắn còn được thiên địa công nhận, dạng người này không thể trêu chọc vào được.

Chí ít thì Cố Cẩm Niên là người mà bây giờ bọn họ không thể trêu trọc.

Nhưng điều khiến mọi người mong đợi và hiếu kì nhất bây giờ, là Cố Cẩm Niên sẽ làm gì tiếp theo.

Cố Cẩm Niên đi gây phiền phức cho Thần tộc.

Bọn họ thật sự rất chờ mong, Thần tộc sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.

Oành.

Cố Cẩm Niên còn chưa đến núi Vọng Nguyệt- ngọn núi Thần bị Thần tộc chọn lựa- thì đã thấy khắp ngọn núi tỏa ra ánh sáng rực rỡ, che khuất bầu trời.

Rất rõ ràng, Thần tộc không phải kẻ ngốc, biết rõ Cố Cẩm Niên muốn tới gây chuyện cho nên đã sớm bố trí tốt trận pháp, hòng ngăn cản Cố Cẩm Niên.

"Khá lắm, Thập nhị Tiên linh trận? Thần tộc thật sự sợ hung danh của ngươi nha.”

Tiền bối đĩa sắt lập tức cảm nhận được đây là trận pháp gì, nhịn không được lên tiếng cảm thán.

"Thập nhị Tiên linh trận sao?"

Cố Cẩm Niên cũng gần như trong nháy mắt hình dung ra trận pháp này, hắn có được truyền thừa của Vu tộc, cũng sẽ biết trận pháp này là gì.

Thập nhị Tiên linh trận là một đại trận phòng thủ, có mười hai mắt trận, phối hợp với nhau để chống lại cường địch.

Đây là trận pháp cấp bảy, nếu có mười hai cường giả tam cảnh hoặc tứ cảnh cùng trấn áp, trận pháp này còn có thể chống đỡ được sức mạnh của một đại năng.

"Đúng là tự tìm đường chết.”

Cố Cẩm Niên mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý.

"Ngươi có ý gì?

Tiền bối đĩa sắt lập tức kinh ngạc, ông ấy mơ hồ nhận ra ý tứ của Cố Cẩm Niên.

"Đợi chút nữa là biết thôi.”

Cố Cẩm Niên không dài dòng, hắn nhanh chóng bước tới bên ngoài vòng bảo hộ của Vọng Nguyệt sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận