Đại Hạ Văn Thánh

989 Dân ý chi tranh, đại quốc mậu dịch, thống nhất tiền tệ, kế hoạch sớm (6)

Hắn đại khái có chút hiểu rõ, ý chí của dân chúng có thể làm nhiễu loạn lựa chọn cuối cùng của Long châu quốc vận.



Bây giờ vương triều Đại Hạ, thu phục đất mất, trên mặt quân sự không có vấn đề quá lớn.



Trước mắt chính là dân sinh đại kế rồi.



"Muốn bắt đầu chân chính phát triển, quốc sách đúng thật là phải có điều cải thiện, đến toàn phương vị phát triển Đại Hạ mậu dịch rồi."



Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.



Coi thời gian, Cố Cẩm Niên liếc qua nơi xa ở phía đang kiến thiết Bất Dạ Thành Đại Hạ. Dự tính còn phải tốn hai tháng thời gian thì Bất Dạ Thành Đại Hạ mới có thể kiến thiết hoàn tất.



Mà đây chỉ là bước đầu tiên.



"Tắc Hạ Học Cung, Phật môn luận pháp, đợi sau khi hai chuyện này kết thúc, nhất định phải động vào Ninh Vương."



"Nếu ông ta còn sống thì tất cả chính sách mới đều không thể triển khai."



"Lần này hồi thư viện, cũng phải tính một khoản thật tốt."



Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.



Nhưng mà, ngay lúc này, một giọng nói từ phía sau vang lên.



"Hầu gia."



"Hầu gia."



Giọng nói rất quen thuộc, quay đầu lại, là Lễ bộ Thượng thư Dương Khai.



"Dương Thượng thư."



Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ, không nghĩ tới ở đây lại gặp được Dương Khai.



"Lão phu gặp qua Hầu gia."



Bước nhanh đi đến Cố Cẩm Niên trước mặt, Dương Khai ho hai cái, sau đó chắp tay.



"Thượng Thư đại nhân khách khí, tìm ta có việc sao?"



Cố Cẩm Niên hơi có vẻ hiếu kì, nhìn qua Dương Khai hỏi như thế.



"Đúng vậy, có hai chuyện."



"Hôm qua vào lúc đêm khuya, nước Hung Nô, vương triều Phù La, vương triều Đại Kim phái người đưa đến mật tín, muốn liên thủ nghị hòa, xúc tiến thương nghiệp mậu dịch các quốc gia."



"Chuyện này lão phu suy nghĩ nửa ngày, vừa mới chuẩn bị vào cung nói cho bệ hạ, đúng lúc gặp được Hầu gia."



"Cho nên tới hỏi một chút Hầu gia, việc này Hầu gia thấy thế nào?"



Dương Khai ngữ khí bình tĩnh. Nhưng mà ở trong mắt vẫn còn có chút khẩn trương.



Hiện tại ai không biết Cố Cẩm Niên là người được đương kim bệ hạ ân sủng nhất? Không nói những chuyện khác, chuyện này nếu là truyền lên rồi, chỉ cần Cố Cẩm Niên không đồng ý, cam đoan không vượt qua được.



Không phải nói Hoàng đế không thông minh, mà là mỗi một lần Cố Cẩm Niên lựa chọn đều làm ra lựa chọn tốt nhất. Cho nên dính đến chuyện triều chính, nhất là liên quan đến lợi ích của nước mình, Dương Khai nghĩ thật lâu rồi vẫn quyết định đến tìm Cố Cẩm Niên một lần.



Nếu như Cố Cẩm Niên hoàn toàn mâu thuẫn, vậy chuyện này trước hết cứ để một bên rồi nói sau.



"Liên thủ nghị hòa, xúc tiến thương nghiệp mậu dịch các quốc gia?"



"Chuyện này có thể."



"Rất tốt."



Cố Cẩm Niên trực tiếp gật đầu, đây là một chuyện tốt.



Đại Hạ, Đại Kim, Phù La, Hung Nô, còn có một vài tiểu quốc khác, kỳ thật lẫn nhau đều có một giai đoạn phong tỏa. Đại bộ phận đều là quan gia thương nhân đi mua bán, có một số ít tư thương gan lớn tham dự, nhưng vấn đề là đứng phía sau những thương nhân này kỳ thật cũng vẫn là người của quan gia .



Quan gia thương mậu, tật xấu lớn nhất chính là vấn đề chương trình. Mà trong đó có rất nhiều mờ ám, dứt khoát các đại vương triều đều là tương đối nghiêm trị, lưu một phần nhỏ mua bán, còn lại nghiêm tra.



Nước Hung Nô cũng sợ thương nhân Hung Nô đem một vài chiến mã bán cho vương triều Đại Hạ. Vương triều Đại Kim thì không muốn đem Long mễ bán đi. Vương triều Phù La là sợ quặng sắt bị mất. Còn vương triều Đại Hạ ngược lại là một chút trà, muối, đồ vật, còn có một số dược vật.



Những này đồ vật xem ra giống như không có ích gì nhưng đối với các đại vương triều mànói, những này đồ vật đều là bánh trái thơm ngon.



Giống như nước Hung Nô, đối rất nhiều dược vật của vương triều Đại Hạ đều cực cảm thấy hứng thú. Bọn họ sinh sống ở bên trên thảo nguyên, gặp phải thời tiết rét lạnh hai tay liền muốn đông cứng bị thương. Tướng sĩ còn tốt, tối thiểu nhất có chút võ đạo để tự bảo vệ nhưng thường dân thì không giống như vậy.



Vương triều Đại Hạ có một loại dầu thuốc, bôi lên một chút đã có thể phòng ngừa hữu hiệu loại đông cứng bị thương này. Giá cả còn rất tiện nghi, cho nên loại này đồ vật ở nước Hung Nô bán vô cùng tốt.



Người Hung Nô thậm chí nguyện ý dùng chiến mã đi đổi một thùng dầu thuốc kiểu này.



Mà vương triều Đại Kim đối lá trà của Đại Hạ cực kỳ cảm thấy hứng thú. Cho rằng đây là đồ vật mà quý tộc có thể hưởng thụ. Chủ yếu là thổ địa của vương triều Đại Kim không thích hợp trồng trà. Vì vậy một cân lá trà của vương triều Đại Hạ ở vương triều Đại Kim có thể bán ra giá gần gấp mười lần.



Đương nhiên đây là chủng loại tốt nhất. Loại lá trà này ở vương triều Đại Hạ cũng coi là tương đối thưa thớt.



Lại thêm lên quan phủ chèn ép, tự nhiên giá cả tăng mạnh.



Bên trong Đông Hoang, toàn bộ vương triều đều có các đồ vật, cũng đều có các tính toán.



Một câu, ai cũng không muốn ăn thua thiệt.



Ai cũng cảm thấy đồ vật của mình tốt.



Cho nên không làm được hỗ trợ nhau, con đường tơ lụa cũng không thể thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận