Đại Hạ Văn Thánh

819

Đệ nhất Hầu gia Đại Hạ.

Thiên mệnh Hầu.

Ban thưởng chữ Thiên mệnh, vương triều nào dám làm đến như vậy? Lại có ai dám nhận hai chữ Thiên mệnh này?

Hoàng đế mới là người duy nhất ở vương triều đạt được Thiên mệnh.

Nếu ai dám tự xưng có Thiên mệnh trên cơ bản chính là nói mình muốn tạo phản.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại ban cho hai chữ Thiên mệnh đủ để chứng minh lòng dạ của đế vương đối với Cố Cẩm Niên vô cùng yêu thích.

Không yêu thích không thể nào ban thưởng danh hiệu này.

Đương nhiên còn một điều đó chính là dù sao Cố Cẩm Niên cũng có huyết mạch Hoàng thất. Thiên mệnh hay không Thiên mệnh cuối cùng vẫn là người của Hoàng thất.

Nếu như Cố Cẩm Niên không có huyết mạch Hoàng thất thì đoán chừng cũng đừng nghĩ.

Công lao có lớn hơn nữa cũng không thể ban thưởng hai chữ Thiên mệnh này.

Hai chữ Thiên mệnh còn chưa tính, riêng việc chấp chưởng Thiên Vũ quân đã là quyền hạn không gì sánh kịp.

Thiên Vũ quân là một trong tám đại quân doanh Đại Hạ, đóng ở Kinh đô Đại Hạ, có ba mươi vạn tinh nhuệ, ngày thường chính là phụ trách trị an ở Kinh đô.

Đây vốn là quân đội trong tay Vĩnh Thịnh Đại Đế. Hiện tại toàn quyền giao cho Cố Cẩm Niên, trở thành Vương Hầu có thực quyền.

Nói như vậy, một vị Hầu gia có thể nắm giữ quân quyền nhưng cũng sẽ giữ không quá nhiều, chỉ khoảng năm vạn. Thậm chí trong năm Vĩnh Thịnh, Hầu gia chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Trên cơ bản tòng long chi thần đều phong Hầu.

Vĩnh Thịnh Đại Đế không giống Thái tổ Đại Hạ, giết sạch cựu thần. Cho nên binh quyền trong tay Hầu gia cũng chỉ vẻn vẹn có hai ba vạn người.

Nhiều nhưng cũng không quá nhiều.

Ba mươi vạn Thiên Vũ quân trực tiếp giao cho Cố Cẩm Niên đây là tín nhiệm không gì sánh kịp, cũng là coi trọng không gì sánh kịp.

Nhưng đây là tất cả.

Cũng không đáng sợ bằng cái cuối cùng.

Các phủ thiết lập hầu đình, kiến tạo pho tượng Cố Cẩm Niên nhận sự kính ngưỡng của vạn dân.

Đây mới là sự coi trọng thật sự.

Nói thật ngay cả Hoàng đế cũng không thể tạo pho tượng. Không phải là kiêng kỵ điều gì mà là không có cái mặt này.

Trấn Quốc Công uy danh hiển hách nhưng cũng không thể làm như vậy. Thứ nhất là còn kém một chút ý tứ. Thứ hai chính là có vị Hoàng đế nào hi vọng thần tử có danh tiếng vượt qua mình?

Nếu Trấn Quốc Công chết trận thì có lẽ có khả năng.

Nhưng Cố Cẩm Niên hiện tại còn sống thật tốt cũng đã có dạng ban thưởng như này. Quả nhiên là thánh ân hạo đãng.

Nói thật, Dương Khai rất hâm mộ.

Là thật sự hâm mộ.

Nhưng ông ấy cũng chỉ hâm mộ, những cái khác vẫn tốt.

“Thần!”

“Cố Cẩm Niên, tạ Thánh ân.”

Bên dưới quân doanh.

Cố Cẩm Niên đứng giữa đám người, hướng về phía Hoàng cung Đại Hạ cúi đầu thật sâu.

Đối với những vinh hạnh đặc biệt này, nội tâm Cố Cẩm Niên không có gợn sóng quá lớn. Nhưng mà đối với loại chấp chưởng Thiên Vũ quân vẫn làm Cố Cẩm Niên cực kỳ kích động.

Nắm giữ ba mươi vạn đại quân.

Vậy sau này không cần mượn đao của người khác, có thế trực tiếp hiệu lệnh cho ba mươi vạn đại quân đánh nhau.

Như vậy rất thoải mái.

Thực quyền trong tay đúng là không sợ về sau gặp phải chuyện gì, ai dám không phục xuất ra ba mươi vạn đại quân, ai dám kêu gào?

Lập tưc.

Thuyền rồng từ từ hạ xuống đất, Dương Khai đi từ thuyền ra, đưa thánh chỉ giao cho Cố Cẩm Niên, trên mặt tràn đầy tươi cười.

“Thế tử điện hạ. Hiện tại thật sự phải gọi một tiếng Hầu gia.”

Dương Khai cười nói.

“Dương Thượng thư vẫn tiếp tục gọi ta là Thế tử điện hạ đi. Xưng hô mới này nghe có chút không quen, cảm giác già đi không ít.”

Cố Cẩm Niên khẽ cười nói, nói thật Thế tử điện hạ nghe rất trẻ trung. Hầu gia nghe có vẻ người lớn quá.

Chính là hiện tại mới mười bảy tuổi thôi.

Mười bảy tuổi đã gọi Hầu gia có phải có chút không tôn trọng người khác không?

Cái gì? Đệ nhất Hầu gia Đại Hạ? Không sao.

“Hầu gia quả nhiên biết nói đùa.”

Dương Khai cười ra tiếng. Nói thật ông ấy không biết trả lời ra sao. Dù sao toàn bộ vương triều Đại Hạ có biết bao nhiêu người muốn phong Hầu đây?

Cố Cẩm Niên thế mà cảm thấy xưng hô này không tốt sao?

Nếu không phải Cố Cẩm Niên mà đổi một người khác nói thì ông ấy tuyệt đối phải nói lại một câu.

Nhưng là Cố Cẩm Niên nên ông ấy không dám nói lại. Ngoại trừ việc chết sớm là có thể so với Cố Cẩm Niên thì những cái khác không thể so được.

“Dương đại nhân, những tù binh chiến tranh này xử trí thế nào?”

Cố Cẩm Niên cũng không tiếp tục giả vờ mà nhìn về phía Dương Khai hỏi thăm những tù binh chiến tranh này sẽ xử lý thế nào?

Nghe nói như thế, Dương Khai cũng nhẹ gật đầu.

“Thánh thượng có khẩu dụ, một nửa mang đến Kinh đô lăng trì xử tử.”

“Một nửa còn lại tùy Thế tử điện hạ giải quyết.”

Dương Khai lên tiếng, liếc nhìn những tù binh chiến tranh này. Thân là Lễ bộ Thượng thư, danh lưu Nho đạo nhưng trong mắt ông ấy cũng lộ ra lãnh ý cùng sát khí.

Những tên Hung Nô này căn bản không phải là người, tàn sát dân chúng Đại Hạ hôm nay cũng coi như là nhận được quả báo.

“Được.”

Đạt được câu trả lời chắcn chắn, Cố Cẩm Niên hết sức hài lòng.

Một nửa đưa về Kinh đô để cho dân chúng nhìn.

Một nửa còn lại lưu lại nơi này cũng để cho các tướng sĩ phát tiết lửa giận.

“Ngươi đâu.”

“Đem một nửa tù binh nhốt vào xe chở tù, lập tức mang đến Kinh đô.”

“Một nửa còn lại, lăng trì xử tử. Chúng tướng sĩ nghe lệnh, người nào hận thù có thể tự mình đến hành hình.”

Cố Cẩm Niên chậm rãi nói.

Điều này khiến mấy trăm tên tù binh Hung Nô lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Lăng trì xử tử.

Đây là cực hình. Cắt từng miếng thịt trên người để cho tù nhân chịu đủ dày vò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận