Đại Hạ Văn Thánh

Chương 230 Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh. 3

Nhưng mà đây cũng là lời nói thật.

Cường long không ép địa đầu xà. Người ta có quy củ của người ta. Mặc dù làm người khác có chút buồn non nhưng cũng không phải cầm đao gác ở trên cổ ngươi.

Ngươi muốn đến thì đến, chịu không nổi thì đừng đến.

“Hừ, bây giờ nghĩ một chút, mấy vị Đại Nho Trung Châu quả nhiên công bằng. Không nên để cho vương triều Phù La thứ nhất để tức chết đám người này.”

“Ta cũng đã nghe nói, Vương triều Phù La có một số việc không thể lộ ra ngoài. Còn nhớ năm ngoái không? Kinh đô Vương triều Phù La có đại hội đèn lồng.”

“Tài tử các nơi tụ tập, tiền thưởng hạng nhất là mười vạn lượng, mười vị trí đầu đều là người Đại Hạ chúng ta. Giám khảo cũng công nhận. Kết quả Đại Nho Vương triều Phù La xoi mói nói chúng tài tử Đại Hạ chúng ta viết chữ chỗ này mực đậm một chút, chỗ kia mực nhạt một chút.”

“Cầm loại vật này đến doạ người, cuối cùng đem tiền thưởng toàn bộ cho tài tử Vương triều Phù La bọn hắn. A, không đúng, còn có hai tài tử vương triều Đại Kim. Dù sao Vương triều Phù La có tiếng là chó săn của Đại Kim.”

Đám người nói tiếp.

Mà trong học đường.

Cố Cẩm Niên càng nghe càng tặc lưỡi. Thế gian còn có vương triều không biết xấu hổ như vậy sao?

Thưởng mười vạn ngân lượng là rất nhiều.

Có thể đối với một vương triều mà nói thật sự không nhiều.

Thật sự không cần cả mặt mũi?

Khá lắm.

“Đây đã là gì, các ngươi biết bóng đá không?”

“Là chuyện cách đây hai tháng, tại Vương triều Phù La, dũng sĩ Đại Hạ chúng ta chuẩn bị chiến đấu hai năm. Kết quả sau đó không dám ăn không dám uống, cũng bởi vì Vương triều Phù La bọn hắn hạ dược trong thức ăn.”

“Lần này không ăn không uống vốn cho rằng không có việc gì. Thật không ngờ lúc dũng sĩ Đại Hạ ta thi đấu còn động tay động chân, thả nhuyễn cốt tán khiến cho từng người toàn thân không có lực. Dựa theo nghị lực to lớn suýt chút nữa đã thắng.”

“Vậy mà không ngờ người Vương triều Phù La trực tiếp hạ độc thủ. Mười người thì có bảy người bị đánh gãy hai chân, đầu xương đều rách. Nếu không phải sứ thần giận dữ đoán chừng người đều phải chết ở Vương triều Phù La.”

“Aiz, nói tóm lại người Vương triều Phù La có đủ buồn nôn.”

Đám người càng nói càng tức càng nói càng giận.

Cho người ta một loại cảm giác nếu như bây giờ người đọc sách đến vương triều phù la, bọn hắn tuyệt đối phải quần ẩu.

Mà Cố Cẩm Niên sau khi nghe xong như vậy không hiểu sao lại nghĩ đến một nước khác.

Đây quả thực là có dị khúc đồng công chi diệu.

Khá lắm.

"Thật ra nói nhiều như vậy làm cho người ta phẫn nộ nhất chính là vương triều phủ la đối đãi với chúng ta như thế."

"Nhưng Vương triều Đại Hạ lại đối đãi với bọn hắn như vậy."

"Đây hỏi là chỗ làm ta phẫn nộ."

Có người mở miệng nói ra nỗi lòng của mọi người.

Hoàn toàn chính xác Vương triều Phù La không nhân nghĩa như thế kết quả vương triều Đại Hạ còn khách khí như vậy khiến bọn hắn rất khó chịu.

"Đây còn chưa tính là gì, bí mật nói với các ngươi một chuyện. Không biết là ai thúc đẩy dù sao Vương triều Phù La, Vương Triều Đại Kim còn có Vương triều Đại Hạ của chúng ta muốn trao đổi học sinh."

"Kinh đô Nam thị có một phần đất trống, hiện tại đang xây một thư viện mới đến lúc đó học sinh vương triều phù la cùng Vương Triều Đại Kim đều sẽ đến thường cư ở Vương triều Đại Hạ ta. Để cho bọn họ học văn hóa Đại Hạ. Mà Đại Hạ cũng sẽ phái học sinh đi chỗ của bọn hắn. Học tập văn hóa hai nước."

"Có lẽ sau khi thi hội kết thúc việc này sẽ được công khai. Lúc đó thỉnh thoảng có thể phải nhìn thấy bọn hắn. Đây mới là buồn nôn."

Người nói là Hà Minh, nhi tử của Hộ bộ Thượng thư.

Tin tức hắn nói ra có lẽ không phải là giả.

Nhất thời, đám người lại không nhịn nổi tiếp tục chửi rủa.

"Nói thật, Vương triều Đại Kim còn tốt, nhiều nhất cũng chỉ ngạo mạn. Vương triều Phù La này thật không biết xấu hổ."

"Nếu ta là bệ hạ, trực tiếp hạ chi khu trục tất cả thương nhân phù la. Cút hết cho ta, nếu ai không phục thì trát đầu chó hầu hạ."

Có hậu nhân Võ tướng rất bưu hãn, trực tiếp mắng mỏ.

“Nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao bọn hắn làm ra chuyện hạ lưu như vậy mà Đại Hạ còn đối với bọn hắn tốt như thế.”

Đám người lên tiếng, nhìn ra được là rất giận.

Sau khi cói đến đấy, giọng Lý Cơ vang lên.

“Không có việc gì, chờ sau này ta lên làm Hoàng đế, nhất định sẽ xử lý tốt việc này.”

Lý Cơ nói.

Hắn vừa dứt lời.

Trong nháy mắt, đám người trầm mặc.

Dù sao mọi người càng trò chuyện càng ăn ý, càng trò chuyện càng khí thế. Khó tránh khỏi có chút ân oán cá nhân ở bên trong.

Đồng thời không đẻ ý đến sự tồn tại của Lý Cơ.

Đây là Thái tôn.

Hoàng đế tương lai.

Những lời này mọi người phàn nàn hai câu là xong. Dù sau bên trong nhất định dính đến rất nhiều chuyện của triều đình.

Nếu nói nhiều không chừng sẽ bị người khác báo cáo nghi ngờ có tội.

Nhất thời, đám người trầm mặc không dám tiếp tục hàn huyên.

Nhìn tháy cảnh này, Giang Diệp Chu lập tức nói lời giảng hoà.

“Thái tôn điện hạ.”

“Điều này không giống.”

“Thánh nhân nói, tiểu nhân bất nhân nhưng quân tử không thể bất nhân.”

Giang Diệp Chu lên tiếng, cũng không thể để Lý Cơ sinh ra bất kỳ ý nghĩ cổ quái nào. Nếu không mọi người ở đây đều gặp phiền phức.

“Thái tôn điện hạ, chúng ta đổi góc độ khác suy ngẫm. Kỳ thật Vương triều Phù La chính là hi vọng Vương triều Đại Hạ chúng ta cũng là dạng như vậy. Dù sao bọn hắn đã mục nát từ bên trong, thiên hạ có ai không biết loại diễn xuất này của Vương triều Phù La?”

“Mà Vương triều Đại Hạ không thể học theo bọn hắn. Phải lấy đạo quân tử nhân nghĩa, khoan dung độ lượng mới có thể nâng cao quốc uy của chúng ta.”

“Còn nữa, phía sau có rất nhiều loại tính toán. Dù sao đằng sau Vương triều Phù La chính là Vương triều Đại Kim. Vương triều Đại Kim một mực muốn tìm Vương triều Đại Hạ chúng ta gây phiền phức nhưng Vương triều Đại Hạ có chỗ nào làm không tốt.”

“Chính là hợp với ý đồ của Vương triều Đại Kim. Đến lúc đó văn chương đầy trời truyền đến Trung Châu. Lúc đó danh nghĩa bị hao tổn hoàn toàn không tính được.”

“Giang Diệp Chu vẫn tương đối lý tính, đứng tại góc độ vương triều suy nghĩ.

Mà không phải ân oán cá nhân.

Lời này nói ra trong lòng mọi người có chút khó chịu nhưng Thái tôn ở chỗ này nên bọn hắn không dám tiếp tục nói lung tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận