Đại Hạ Văn Thánh

1775 Thánh khí Thượng cổ, song phương giao dịch. Chờ ta ra ngoài sẽ diệt Tiệt Thiên giáo!(2)

"Tâm ma quấy phá sao?"

"Tịch Diệt Kiếm Thần có tâm ma gì vậy?"

"Là chưa thành Tiên sao?"

"Hay là không được trường sinh bất tử?"

Cố Cẩm Niên tò mò hỏi.

"Có lẽ đều không phải, thời đại Thần Thoại quá mức dài đằng đẵng, thời gian năm tháng căn bản cũng không đáng tiền. Tịch Diệt Kiếm Thần đã sống ít nhất mấy vạn năm, dạng người này căn bản sẽ không quan tâm đến sinh tử."

"Ngươi ngẫm lại sẽ biết, một người đã sống mấy vạn năm, người này sẽ còn có tình cảm gì sao? Ngoại trừ chấp niệm trong lòng có thể khiến cho bọn họ không cam tâm, trừ điều đó ra còn có chuyện gì có thể khiến bọn họ lo lắng chứ?"

Tiền bối đĩa sắt nói lên một sự thật.

Liên quan tới quan điểm ấy, Cố Cẩm Niên quả thật cũng rất tán thành.

Đúng vậy, người đời đều nói, trường sinh bất tử là mục tiêu mà vô số người theo đuổi, nhưng đó là bởi vì phần đông người trên thế gian có tuổi thọ đều rất ngắn, một hai trăm năm sẽ chấm dứt cuộc đời.

Cho nên có rất nhiều thứ luyến tiếc.

Nhưng trên thực tế, một người sống đến một ngàn năm đã rất khó chịu.

Ngẫm lại mà xem, ngươi sinh ra cho đến khi chết đi, thời gian sống trên đời đến một ngàn năm, bạn thân từ nhỏ của ngươi đã rời khỏi ngươi, người ngươi thích nhất đã rời bỏ ngươi, phụ mẫu của ngươi cũng đã rời bỏ ngươi, tất cả mọi người ngươi quen biết, đều chậm rãi rời khỏi ngươi.

Ngẫm lại xem sau một trăm năm, bọn họ lần lượt rời đi.

Sau hai trăm năm, ngươi thậm chí hi vọng kẻ địch của ngươi vẫn còn sống sót trên thế gian này, ít nhất ngươi còn có điều vướng bận.

Sau ba trăm năm, ngươi thấy con cháu đời sau của mình lần lượt rời khỏi thế giới này, mà ngươi đã không có chút tình cảm nào đối với tử tôn xa lạ của ngươi.

Thậm chí năm trăm năm về sau, ngươi sẽ có cảm giác cô quạnh trước nay chưa từng có, loại cô đơn hiu quạnh này, bắt nguồn từ việc ngươi đang tự hỏi, rốt cuộc bản thân có còn là một con người hay không, ý nghĩa mình sống trên đời này mục đích là vì điều gì, mình rốt cuộc muốn làm gì.

Một ngàn năm sau.

Bãi bể hóa nương dâu, vật đổi sao dời, vạn vật bắt đầu thay đổi, tất cả những thứ đã quen thuộc lại trông có vẻ vô cùng lạ lẫm, toàn bộ đại thế, ngươi không quen biết bất cứ một người nào.

Giống như ngươi bị thế gian này vứt bỏ, bất kỳ thứ gì đều không thể mang đến niềm vui cho ngươi, cũng không thể mang đến sự hứng thú cho ngươi.

Cảm giác cô độc một mình trên đời tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu được. Kết quả là ngươi rất có thể sẽ trở thành một kẻ điên.

Chuyện này rất bình thường.

Về phần nguyên nhân vì sao Thần Châu đại lục lại không giống như vậy? Đó là bởi vì người xung quanh sống trôi qua chẳng nhanh như thế, hơn nữa một người bế quan, động một chút thì đã mấy chục năm đến trăm năm, thậm chí mấy trăm năm cũng có thể.

Cho nên dưới loại tình huống này, thời gian có vẻ sẽ chậm hơn một chút.

Chuyển đổi ra, thời gian năm ngàn năm, cũng sẽ khiến một người điên mất.

Về phần Tịch Diệt Kiếm Thần, ông ta đã sống mấy vạn năm, đã không còn bất cứ cảm xúc nào từ lâu. Đối với ông ta mà nói, khả năng mục đích còn sống có lẽ là vì hoàn thành chấp niệm trong lòng mình.

"Tâm ma của Tịch Diệt Kiếm Thần là gì?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hỏi Tiền bối đĩa sắt.

"Ta có quỷ mới biết."

"Nếu ta biết tâm ma của ông ta, ta sẽ ở đây nói nhiều lời với ngươi như vậy ư?"

Tiền bối đĩa sắt có chút tức giận, ông ấy biết một vài chuyện liên quan tới Tịch Diệt Kiếm Thần, nhưng cũng không phải biết hết toàn bộ rõ ràng.

"Vậy ngài nói đi."

"Có cách nào giải quyết không?"

"Còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta không chắc có thể chống đỡ được."

Cố Cẩm Niên cũng có chút tức giận.

Đã đến lúc này, cảm giác có cách nào đó thì cũng nói ra đi, không cần thiết tạo thêm phiền phức.

"Không có biện pháp nào tốt cả."

"Tất cả còn đường đều bị phong tỏa kín."

"Hiện tại chúng ta đều đang bị vây khốn, có thể còn sống sót để ra ngoài hay không cũng là một vấn đề. Hơn nữa Tịch Diệt Kiếm Thần vẫn chưa thật sự ra tay đâu, nếu ông ta thật sự muốn ra tay xuất chiêu, chỉ sợ so với lúc này còn kinh khủng hơn nhiều lắm."

Đối phương lên tiếng.

Làm Cố Cẩm Niên cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có.

Đúng vậy, Tịch Diệt Kiếm Thần vẫn chưa xuất thủ, người này nếu xuất thủ thật sự, đoán chừng sẽ càng kinh khủng hơn bây giờ.

Lúc này đây.

Cố Cẩm Niên nhìn qua Chủ phong của núi Thông Thiên Kiếm.

Xung quanh Chủ phong cũng có kiếm khí đáng sợ bao quanh, không thể nhìn thấu bên trong rốt cuộc có thứ gì.

"Kiếm Cửu Thiên, mau cứu ta."

Đúng lúc này có một giọng nói vang lên, đó là giọng nói của Tô Thương Hải. Tình hình của hắn ta rất thảm thiết, máu me bê bết khắp người, xương trắng còn lộ ra bên ngoài, trông cực kỳ đáng sợ.

Hắn ta là thiên kiêu đương thời có được thân thể Chân Long, Võ đạo đến đệ thất cảnh, là cường giả tứ trọng thiên đỉnh phong.

Loại cấp bậc này ở trong toàn bộ đại thế cũng có thể coi là chiến lực đứng đầu. Cho dù không sánh bằng chủng tộc Thượng cổ, thế nhưng tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

Nhưng ở dưới dạng tấn công thế này, hắn ta chỉ còn thoi thóp, căn bản không thể kiên trì đến nửa khắc đồng hồ.

Keng keng keng!

Kiếm Cửu Thiên cũng không khá hơn bao nhiêu, Kiếm Khí Hỗn Độn bao phủ xung quanh hắn ta, ngăn trở những kiếm khí này, vừa vặn trên người cũng đầy máu tươi, chỉ là tốt hơn Tô Thương Hải rất nhiều.

Một trăm linh tám ngọn Kiếm sơn, tử thương vô số.

Ngoại trừ Thần tháp chín tầng của Cố Cẩm Niên còn có thể kháng cự, những người còn lại trên cơ bản hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương trên người.

Hơn nữa kiếm khí này cũng rất kỳ lạ, sẽ căn cứ theo thực lực của đối phương mà tiến hành tăng cường, có cảm giác như thiên kiếp đang nhìn chằm chằm.

"Cố Thánh."

"Chúng ta có thể sử dụng Thánh khí Thượng cổ, cố gắng mở ra một thông đạo, hộ tống các ngươi ra ngoài, chỉ là ngài có thể bảo hộ đệ tử của Tiệt Thiên giáo ta chu toàn trước không?"

Cũng đúng lúc này, giọng nói của Trường Vân Thiên vang lên.

Truyền đến từ bên trong Kiếm sơn.

Nghe nói như thế, nhóm người Tô Thương Hải cực kỳ vui mừng, dưới loại tình huống này, áp lực của bọn họ quá lớn, đừng nói bọn họ, Kiếm Cửu Thiên cũng chịu không được.

Cố Cẩm Niên cũng cảm thấy phải dốc hết sức trước nay chưa từng có, nếu như kiếm trận mạnh hơn một chút, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận