Đại Hạ Văn Thánh

1320 Nhìn thấy bọn họ kiếm được nhiều tiền còn khó chịu hơn việc trẫm bị lỗ vốn! ! ! ! ! !(2)

Cho dù là thật lòng hay là giả dối, Dương Khai cũng đều vui vẻ, cười không khép miệng lại được. Vương Khải Tân cảm thấy sao cũng được, ông ấy không quan tâm đến mấy chuyện này lắm, có bạc xài là được rồi.

"Mời Hứa đại nhân vào đi."

Dương Khai hạ lệnh cho nô bộc mời Hứa Ngôn vào.

Không bao lâu sau, Hứa Ngôn cũng đã tới đại sảnh.

Trong tay cầm mấy món quà, mặc bộ đồ màu xanh, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ.

"Dương đại nhân."

"Đêm khuya tới chơi, đã quấy rầy ngài, mong Dương đại nhân thứ lỗi."

Bước vào đại sảnh.

Hứa Ngôn quét mắt nhìn tất cả các quan viên ngồi đây, quan viên ngồi hai bên, thần sắc bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi chút khác thường.

Nhưng mà Hứa Ngôn cũng không cảm thấy xấu hổ gì, chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thôi. 

Hơn nữa, mình là tới bái phỏng Dương Khai, chứ có bái phỏng bọn họ đâu, cần gì để ý suy nghĩ của họ. 

"Hứa đại nhân khách khí."

"Đêm khuya tới chơi, còn đưa hậu lễ, không biết Hứa đại nhân là muốn làm gì?"

Dương Khai đứng dậy, tủm tỉm cười nói, thuận tay nhận lấy lễ vật của Hứa Ngôn.

Không nói những thứ khác, làm quan mấy chục năm, ông ấy chưa từng thấy Hứa Ngôn tặng lễ vật cho ai cả, lần nào đến Dương phủ, ông ta không cầm đi cái gì đã là tốt lắm rồi, tặng lễ vật gì đó, bây giờ mới thấy lần đầu nha. 

"Dương đại nhân."

"Hôm nay đến là vì hai chuyện."

"Thứ nhất, hôm nay trên triều, lão phu không điều tra cẩn thận đã khởi tấu bệ hạ, giảm bớt ngân lượng cấp phát cho Lễ Bộ và Công Bộ, chuyện này hoàn toàn là do lão phu sai."

"Sau khi trở về, lão phu trằn trọc không thể ngủ được, cảm thấy vô cùng buồn lòng và hối hận, đáng lẽ mình không nên nói như thế, vì vậy đến đây thỉnh tội."

"Hi vọng Dương đại nhân và Vương đại nhân đừng tức giận, cho dù ngôn từ của lão phu có chút sắc bén, trong đó có một ít nguyên nhân khác, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì ba vùng lớn bị thiên tai, nếu có nửa lời nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết, hi vọng hai vị đại nhân thấu hiểu và thứ lỗi."

"Thứ hai, lão phu nghe nói, bệ hạ ra lệnh quyên tiền cứu tế, Dương đại nhân hào phóng quyên góp ngàn vạn lượng bạc trắng, không biết chuyện này là thật hay giả?"

Hứa Ngôn mở miệng, không vòng vo không uyển chuyển, hỏi thẳng vào vấn đề. Dù sao thì tất cả mọi người tới đây cũng là vì chuyện này, ông ta cứ thẳng thắn mà hỏi thôi, lòng vòng không cần thiết.

Người đã đến, lễ cũng đưa, bản thân nên nhận lỗi cũng nhận lỗi rồi.

Vậy nên cũng không cần nói lời hoa mỹ làm gì, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, thậm chí còn được đánh giá là thẳng thắn hào sảng.

"Ai nha, Hứa đại nhân sao lại nói vậy, Hứa đại nhân vì Đại Hạ chúng ta mà lao lực vất vả, lão phu đều nhìn thấy cả, Hứa đại nhân yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ, ta sẽ không để trong lòng làm gì."

"Còn về việc quyên góp ngân lượng, Hứa đại nhân cứ ngồi xuống trước đã, lão phu sẽ từ từ giải thích."

Dương Khai tươi cười mời Hứa Ngôn ngồi xuống.

Sau khi Hứa Ngôn ngồi xuống, Dương Khai cũng không kéo dài hơn nữa, mở miệng giải thích.

"Hôm nay các vị tới chơi giữa đêm, chắc cũng là vì việc quyên góp ngân lượng."

"Vậy thì lão phu cũng nói thẳng, không giấu diếm gì các vị, số bạc này là phần lợi nhuận được chia từ Bất Dạ Thành."

"Lễ bộ được chia lợi nhuận hai ngàn vạn lượng bạc trắng."

Dương Khai ngồi trên chủ tọa, chầm chậm lên tiếng, nhưng những lời này lại làm cho sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Nhất là Binh Bộ Thượng thư, Hình Bộ Thượng thư, Lại Bộ Thượng thư, Hộ Bộ Thượng thư, sắc mặt bốn vị Thượng thư này là khoa trương nhất.

Đồng liêu của mình, kiếm được hai ngàn vạn lượng bạc trắng, sao bọn họ chấp nhận nổi việc này đây?

Mà trong đầu bọn họ lại đang có rất nhiều suy nghĩ, nếu bọn họ cũng muốn bộ của mình có hai ngàn vạn lượng bạc thì phải làm như thế nào?

Cơm no rượu say cũng chỉ là chút lòng thành, bọn họ còn có thể làm rất nhiều rất nhiều việc khác.

Mà những người quyền quý khác như Tín Quốc Công và Lý Quốc Công, còn có ba vị Hầu gia quyền thế ngập trời, trong lòng cũng vô cùng kích động.

Chỉ một lần chia lợi nhuận mà có hai ngàn vạn lượng bạc trắng? Những năm gần đây bọn họ lén lút nhận bạc, chỉ sợ cũng không có nổi hai ngàn vạn lượng bạc trắng?

Chuyện này thật sự quá khủng bố rồi.

"Lão phu cũng nhận được hai ngàn vạn lượng bạc trắng."

Vương Khải Tân cuối cùng cũng mở miệng, nói ra tình huống của mình.

Đám người nghe vậy thì cũng ghen ghét không thôi, nhưng cũng chẳng thể làm gì

Công bộ cũng được chia hai ngàn vạn lượng bạc trắng?

Mẹ nó chứ, đây chính là bạo lợi. (lợi nhuận to lớn)

"Ôi, ta thật là ngu xuẩn, lúc trước Hầu gia cũng có tìm ta, ta thật là ngu xuẩn, vậy mà bỏ lỡ con đường phát tài.

Giọng nói của Hứa Ngôn vang lên, ông ta thật sự rất khó chịu, bởi vì theo trí nhớ của ông ta, lúc trước Cố Cẩm Niên đi tìm Hộ Bộ kêu gọi góp vốn đầu tiên, nhưng mà lúc đó ông ta có mắt không tròng, từ chối hợp tác với Cố Cẩm Niên.

Ông ta còn nhớ rõ, ngày đó Cố Cẩm Niên đến Hộ Bộ, mặc dù ông ta nhìn thì có vẻ khách khí, nhưng trên thực tế là khi nghe thấy Cố Cẩm Niên muốn gom tiền, ông ta lập tức uyển chuyển mà đuổi Cố Cẩm Niên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận