Đại Hạ Văn Thánh

Chương 296 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến?(4)

Mà ánh mắt của Cố Cẩm Niên càng như hàn mang, vô cùng lạnh lẽo.

“Nơi này là Kinh đô Đại Hạ.”

“Cái gì mà Khổng phủ với không Khổng phủ.”

“Khổng Vũ, đừng lấy cái danh Thánh tôn Khổng phủ ra dọa bản thế tử. Trong mắt bản thế tử, Thánh Nhân cao thượng làm Cố mỗ kính nể, nhưng ngươi thì tính là dạng gì chứ?”

“Chẳng qua ngươi chỉ nhận được quang huy của Thánh Nhân, là đời sau của Thánh Nhân mà thôi. Người không biết còn tưởng rằng ngươi mới là Thánh Nhân đấy?”

“Thánh Tôn sao? Buồn cười vô cùng.”

“Đừng nói ngươi là Thánh tôn, ngay cả Truyền Thánh Công đến ta cũng sẽ mắng không khác.”

“Thánh Nhân đến ta cũng có thể đến tranh luận một chút.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên cực lớn, truyền ra cả bên ngoài Khổng phủ. Bách tính bốn phía cũng đều nghe được rõ ràng.

“Ngươi thân là con dân Đại Hạ, gặp chuyện bất công lại thiên vị người nước khác. Đây là bất trung.”

“Ngươi thân là hậu đại của Thánh Nhân, gặp chuyện không phân biệt phải trái chỉ biết ngu muội làm vui lòng người, vi phạm Thánh ý. Đây là bất hiếu.”

“Ngươi thân là người đọc sách, gặp chuyện không rõ lại chỉ biết phạt thư sinh Đại Hạ ta. Đây là bất nhân.”

“Ngươi nhận Hoàng ân, tiếp thu Thánh huy, vì Nho sư lập đức nên lòng dạ phải rộng lớn. Không ngờ rằng ngươi hẹp hòi như thế, chỉ biết lấn át đồng môn thư viện ta. Đây là bất nghĩa.”

“Loại người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như ngươi còn dám tự xưng là Thánh tôn?”

“Quả nhiên là buồn cười, buồn cười, buồn cười.”

Cố Cẩm Niên giận dữ, lớn tiếng mở mỏ một lúc đã đem Khổng Vũ thành loại người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.

Giờ khắc này.

Sắc mặt Khổng Vũ cuối cùng cũng thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.

Bị dạng người này chỉ vào mũi mắng mà lại mắng khó nghe như vậy. Hơn nữa hắn cũng không phải Thánh Nhân, sao có thể không tức giận?

“Cố Cẩm Niên.”

“Ta kính ngươi vì vạn dân giải oan cho nên tôn trọng ngươi, chưa từng nghĩ ngươi lớn lối như thế.”

“Ngươi thật sự coi mình là cái gì rồi? Quyền quý đệ nhất Đại Hạ sao?”

Khổng Vũ thấp giọng nhưng trong lòng tức giận. Cho dù là ai cũng nhìn ra được là hắn đang thật sự tức giận.

Không có cách nào, dù sao Khổng Vũ cũng là hậu đại của Thánh Nhân, hắn cần duy trì hình tượng của mình.

Nhưng Cố Cẩm Niên không giống vậy. Bản thân hắn chính là quyền quý, trước kia còn là hoàn khố. Hắn như vậy không có một chút cảm giác không hài hòa nào.

“Thế tử điện hạ quả nhiên là khua môi múa mép. Chuyện này rõ ràng chính là học sinh của thư viện Đại Hạ sai. Thánh tôn cũng chỉ là lo liệu công chính mà thôi.”

Giờ khắc này, giọng nói của Tam hoàng tử Thần La vang lên, nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Nhưng mà giọng nói của Cố Cẩm Niên cũng lần nữa vang lên.

“Ngươi là ai?”

“Cũng dám ở trước mặt bản thế tử keu gào?”

Cố Cẩm Niên nhìn về phía Tam hoàng tử Thần La. Về cơ bản hắn cũng không có hảo cảm gì đối với tên này.

Ở trước mặt bách quan, hắn còn có thể khách khí. Nơi riêng biệt thì ngươi là cái thá gì?

Tam hoàng tử vương triều Phù La?

Rất lợi hại đúng không?

Vậy thì cùng làm ta không đi vương triều Phù La.

“Cố Cẩm Niên, vị này chính là Tam hoàng tử Thần La. Lão phu biết ngươi tức giận nhưng mặc kệ thế nào, đây là sứ thần Phù La, không thể thất lễ.”

Có Nho giả mở miệng, cho rằng Cố Cẩm Niên hơi quá.

“Lão Bang tử nhà ngươi cũng câm miệng cho ta.”

“Sứ thần Phù La sao?”

“Sứ thần Phù La thì làm sao? Nơi này là vương triều Đại Hạ, không phải vương triều Phù La.”

“Ta đường đường là trưởng tôn của Trấn Quốc Công chẳng lẽ còn phải sợ hắn?”

“Ngươi không cần hỉ mũi trừng mắt ta. Ngươi không phục thì ngày mai đi tham tấu ta một bản.”

“Mẹ nó.”

“Các ngươi đều là loại gì? Từng người là Đại Nho, là trọng thần triều đình. Lúc mắng Cố gia ta thì không có chút lưu tình nào. Lão gia tử nhà ta chỉ nhổ nước bọt ở ven đường các ngươi cũng viết tấu chương công kích.”

“Tại sao sứ thần nước ngoài vừa đến, các ngươi đều như chó liếm một dạng vậy?”

“Có còn một chút cốt khí hay không?”

“Thư sinh Đại Hạ ta chịu nhục mà các ngươi ngồi ở chỗ này không dám nói một chữ. Một cái rắm cũng không dám thả. Giúp người ngoài bắt nạt người nhà?”

“Đây chính là thần tử Đại Hạ sao? Đây chính là Nho giả Đại Hạ sao?”

“Còn Khổng phủ? Hậu đại của Thánh Nhân?”

“Tất cả hành vi cử chỉ của các ngươi hôm nay chính là bôi nhọ Thánh Nhân.”

Cố Cẩm Niên càng nói càng kích động, cuói cùng ánh mắt của hắn rơi vào bảnh hiệu trên đại sảnh. Trên tấm bảng có viết bốn chữ lớn Gương tốt vạn thế. Sau đó hắn dùng sức dậm chân, trong chốc lát pháp lực lao nhanh.

Trức tiếp đánh nát tấm bảng hiệu này, tản mát ra xung quanh.

Hành động này làm tất cả mọi ng]ời choáng váng.

Đây không chỉ là cãi lộn mà thật sự trở mặt, cùng Khổng gia triệt để trở mặt.

Khổng gia đắc ý nhất là cái gì? Chính là Thánh Nhân.

Mà vị Thánh Nhân này được vinh dự gương tốt vạn thế, Cố Cẩm Niên chà đạp bốn chữ này làm sao mà không phải chuyện lớn?

Tất cả mọi người nhìn đến ngây người.

Học sinh thư viện Đại Hạ đều trợn mắt há mồm. Bọn hắn biết Cố Cẩm Niên hung nhưng không ngờ Cố Cẩm Niên lại hung ác như thế?

Nhưng không hiểu sao trong lòng bọn họ rất thoải mái.

Quá sung sướng.

Không biết vì sao. Chính là từ đầu đến cuối đều thoải mái.

“Cố Cẩm Niên, ngươi điên rồi?”

“Cố Cẩm Niên, ngươi muốn chết.”

“Cuồng vọng, cuồng vọng, ngươi thật sự quá cuồng vọng.”

“Ngươi dám vũ nhục Thánh Nhân.”

Trong chốc lát Nho giả của Khổng phủ nhao nhao đứng dậy, mắt trừng muốn nứt ra. Mà các cường giả Võ đạo trong phủ cũng lập tức xông vào.

Về phần những bách quan Đại Nho kia cũng từng người tặc lưỡi không thôi.

Cho dù là Tam hoàng tử Thần La cùng Thập Nhị Hoàng tử Đại Kim đều có chút rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận