Đại Hạ Văn Thánh

Chương 704 Đại hưng công bộ, cái gì? Cháu ngoại trẫm tiến cung lại muốn đến học trộm trẫm rồi?(4)

Ngay sau đó hai người không ngừng buôn chuyện.

Thanh Thiển này thật lợi hại, chẳng những thanh âm ôn nhu, hơn nữa nói nói cũng khéo léo, khen ngợi người khác lại càng nhẹ nhàng, khiến người cảm thấy khác lâng lâng.

Lúc Cố Cẩm Niên tới, Lý thị một mực khóc, hiện tại sau khi Thanh Thiển tới, lại cười mãi, muốn nói hai câu, căn bản không ai để ý mình.

Đến cuối cùng, Lý thị kéo lấy Cố Cẩm Niên và Thanh Thiển ở nhà một đêm.

Có chút tức giận.

Cố Cẩm Niên rất muốn nói một câu, gia hỏa này là yêu tinh, chỉ là nghĩ nghĩ một hồi lại thôi, dù sao đối phương cũng coi như gián tiếp làm cho tâm trạng mẫu thân mình tốt lên.

Không thể không nói, thủ đoạn của yêu tinh quả thực lợi hại.

Hôm sau.

Xe ngựa của Cố gia chậm rãi chạy về hướng Đại Hạ thư viện.

Trong xe.

Thần sắc Cố Cẩm Niên có chút khó coi.

"Thanh Thiển cô nương."

"Ngươi và ta nhân yêu khác đường, không có khả năng ở cùng một chỗ, ngươi nhọc lòng như vậy, lại có ý gì?"

"Hơn nữa Đại Hạ thư viện này hạo nhiên chính khí nồng hậu dày đặc, chỉ sợ ngươi vừa tiến đến, chư vị Đại Nho đều sẽ cảm ứng được, nếu chọc phải Văn Cảnh tiên sinh, ngươi cũng không được chỗ tốt gì."

Cố Cẩm Niên mở miệng, nhìn đối phương, chân thành khuyên ngăn.

Người là người.

Yêu là yêu.

Mình từ bỏ không muốn ở cùng Dao Trì tiên tử và Vân Nhu tiên tử, lựa chọn ở cùng một chỗ với một con hồ yêu, từ đầu đến cuối không ổn lắm đi?

Hơn nữa trong tiểu thuyết đều viết, nhân và yêu ở cùng một chỗ, trên cơ bản không có kết quả tốt.

Có thể không trêu chọc liền không trêu chọc.

"Khổng Thánh cũng đã từng nói, quân tử nhân ái, không phân tộc, nô gia là Thanh Khâu Thánh nữ, Thanh Khâu nhất mạch, có nguồn gốc sâu xa với Khổng Thánh, thế tử không có khả năng không biết?"

Thanh Thiển lên tiếng, khẽ cười nói.

"Biết được một chút."

"Nghe đồn Khổng Thánh cùng Thanh Khâu Thánh nữ từng có một đoạn duyên phận, chỉ có điều về sau vẫn là hữu duyên vô phận, Thanh Thiển cô nương, đây chính là ví dụ sống sờ sờ."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nghiêm túc nói.

"Khổng Thánh năm đó trải qua quá nhiều chuyện, thời đại kia cũng là thời đại hắc ám của vạn tộc, không có lễ nhạc, Khổng Thánh vì cứu vớt thiên hạ thương sinh, từ bỏ tiểu ái, hoàn thành đại ái."

"Nhưng hôm nay khác rồi, thiên hạ thái bình, cũng không hề có loạn động."

"Thế tử điện hạ, bộ tộc của nô gia có truyền thuyết, chỉ cần Thanh Khâu Thánh nữ cùng Nho đạo Thánh Nhân kết làm một thể, liền có thể mở ra Thanh Khâu thần tàng, có thể đạt được bảo vật bất thế."

"Thế tử điện hạ chẳng lẽ không động tâm chút nào sao?"

Trong xe ngựa, đôi mắt đẹp của Thanh Thiển nhìn qua Cố Cẩm Niên, hỏi như thế.

"Thanh Thiển cô nương, ta thật sự không động tâm."

Cố Cẩm Niên thở dài, câu nói này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần.

"Ồ?" gương mặt tinh xảo của Thanh Thiểnlộ ra một tia tiếu dung, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Vậy thế tử điện hạ, vì sao nhìn chằm chằm vào hai chân của nô gia?"

Nàng dò hỏi.

"Khục."

"Tại hạ đang trầm tư một ít chuyện, thất thần mà thôi."

Cố Cẩm Niên tằng hắng một cái, nhưng ánh mắt không thay đổi.

Không có cách nào, ngẩng đầu một cái thì cũng không phải là chuyện đơn giản như nhìn chân nữa.

Cũng trách mẫu thân mình, nhất định phải an bài một cỗ xe ngựa vừa nhỏ vừa hẹp, có cần thiết phải như vậy không?

"Thế tử điện hạ, đã đến."

Nhưng vào lúc này, mã phu của Cố gia mã phu, báo cho Cố Cẩm Niên biết đã đến Đại Hạ thư viện.

"Được."

Cố Cẩm Niên muốn đứng dậy, nhưng rất nhanh lại ngồi xuống, thoáng vận chuyển hạo nhiên chính khí, lúc này mới đi ra ngoài.

Sau khi từ trong xe ngựa đi ra.

Một màn trước mắt khiến Cố Cẩm Niên rất muốn trở về bên trong xe ngựa.

Chỉ thấy, tất cả học tử và Đại nho phu tử của Đại Hạ thư viện toàn bộ tụ tập ở chỗ này, ngay cả Tô Văn Cảnh cũng tới.

Còn có Vân Nhu tiên tử cùng Dao Trì tiên tử đang nhìn mình chăm chú.

Xem ra là muốn nghênh đón mình.

Nếu là bình thường thì còn dễ nói, nhưng trong xe ngựa còn có một Thanh Thiển cô nương.

"Chúng ta gặp qua Thánh tử."

"Thánh tử vạn cổ."

Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy Cố Cẩm Niên, từng người không khỏi lộ ra thần sắc vui cười, ngay sau đó hướng về phía Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu.

Bọn hắn hôm qua liền biết được tin tức Cố Cẩm Niên vào kinh, cũng biết Cố Cẩm Niên trở về nhà một chuyến.

Cho nên không có quấy rầy, hôm nay biết được Cố Cẩm Niên muốn về thư viện, tự nhiên từng người đều tới tham kiến.

Chỉ là còn không đợi Cố Cẩm Niên đáp lại.

Thân ảnh của Thanh Thiển cô nương đã từ trên xe ngựa đi xuống.

Theo Thanh Thiển cô nương đi tới.

Trong lúc nhất thời, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Đám người Vương Phú Quý nhìn trợn tròn mắt.

Dù sao nữ nhân xinh đẹp như vậy, bọn hắn thật sự gặp lần đầu, luận nhan sắc còn hơn Dao Trì tiên tử và Vân Nhu tiên tử một chút, luận khí chất càng không thể nói được gì, luận dáng người cũng không thua Vân Nhu tiên tử.

Tê.

Mà Dao Trì tiên tử lại khẽ nhíu mày, về phần Vân Nhu tiên tử, trong ánh mắt không khỏi lộ ra hiếu kì.

Nhóm Phu tử còn tốt, còn có chút định lực.

Nhưng một số Đại Nho lại chau mày.

Yêu tộc?

Bọn hắn ngay giây đầu tiên đã xem thấu thân phận của đối phương.

Tuy nói Thanh Thiển không phải loại tà ma yêu đạo kia, nhưng dù sao cũng là yêu tộc, bọn hắn trong vô thức vẫn còn có chút bài xích.

Lập tức, có Đại Nho chậm rãi đi ra một bước, nhìn qua Thanh Thiển, vừa định mở miệng răn dạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận