Đại Hạ Văn Thánh

Ninh Vương chẩn tai? Thu hoạch dân ý? Dân chúng chịu ức hiếp? Văn nhân điều tra?

"Vương gia, Vương gia."

 "Chuyện vui lớn, chuyện vui lớn."

 Lúc này.

 Trời còn chưa sáng.

 Hầu Quân vội vội vàng vàng đi tới trong thư phòng Ninh Vương, cả người lộ ra vẻ hưng phấn khác thường.

 "Xảy ra chuyện gì?"

 Ninh Vương hơi có vẻ hiếu kì nhìn Hầu Quân, không biết xảy ra chuyện gì tốt.

 "Hồi Vương gia."

 "Thám tử báo lại, Cố Cẩm Niên vừa tới quận Giang Trung, liền chém Phủ Quân của mười chín phủ."

 Hầu Quân lên tiếng, đây là chuyện đầu tiên.

 "Chuyện này trong dự liệu, tính cách của hắn chính là như thế."

 Ninh Vương không hề lộ ra vẻ đặc biệt kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy hợp tình hợp lý, phù hợp với cách Cố Cẩm Niên đối nhân xử thế.

 "Cuồng chém Phủ Quân mười chín phủ, Vương Nguy đâu?"

 Ninh Vương trực tiếp hỏi.

 Nghe nhắc đến chuyện Vương Nguy, Hầu Quân cúi đầu nói: "Vương Nguy vào trước lúc Cố Cẩm Niên đến đã thắt cổ tự sát, đã phái người điều tra xong, thật sự là hắn chết rồi, không có chuyện dịch dung hoặc là giả chết."

 Hầu Quân hồi đáp.

 Ông ta cố ý để cho người đi đã điều tra Vương Nguy đã chết, quả thật là Vương Nguy.

 "Vương Nguy chết rồi sao?"

 Ninh Vương hơi kinh ngạc.

 "Cố Cẩm Niên nói là hậu thế thánh nhân nhưng mà thủ đoạn vẫn dơ bẩn như thế. Thật sự là buồn cười."

 Hầu Quân cười nói.

 Vương Nguy chết đi, để Hầu Quân cho rằng Cố Cẩm Niên chỉ là hư danh.

 "Cũng không phải là Cố Cẩm Niên có thủ đoạn, hắn mang theo Cố Ninh Nhai tổng chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti. Nếu không tâm ngoan thủ lạt, làm sao hắn ta có thể ngồi tới vị trí kia?"

 Ninh Vương cũng không quá xem thường Cố Cẩm Niên.

 "Vương gia nói cực phải."

 "Cố Ninh Nhai này đúng thật không tầm thường."

 Hầu Quân nhẹ gật đầu.

 "Bản Vương hiện tại tò mò là Cố Cẩm Niên làm thế nào nhìn thấu kế này?"

 "Nếu như hắn đã sớm biết, có thể trực tiếp dừng lại, nghỉ ngơi một ngày, đi đến một nửa mới phát giác sao?"

 Ninh Vương rất hiếu kì Cố Cẩm Niên bằng cách nào xem thấu cái mưu kế này.

 "Hồi Vương gia, nghe nói dường như là có người ngăn cản Ngọc liễn của Cố Cẩm Niên. Có lẽ là người này đã giải hoặc nhưng cụ thể như thế nào cũng không rõ ràng lắm."

 Hầu Quân lên tiếng, nói như thế.

 "Ồ?"

 "Vậy xem ra quận Giang Trung có người tài mới. Quả nhiên đại ẩn ẩn ở thành thị, tiểu ẩn ẩn ở nơi hoang dã."

 "Tra rõ người này, chờ sau khi việc này thành công, nhìn xem có thể chiêu an tới hay không."

 Ninh Vương lên tiếng nói.

 "Vâng."

 Hầu Quân nhẹ gật đầu.

 "Ngươi mới vừa nói có tin tức tốt, là tin tức tốt gì?"

 Ninh Vương tiếp tục lên tiếng, hỏi thăm Hầu Quân.

 Vừa nghe thấy lời ấy, Hầu Quân lập tức lên tiếng, trên mặt có sự vui mừng không che lấp được.

 "Vương gia, thám tử báo lại, Cố Cẩm Niên đến quận Giang Trung, trực tiếp cuồng chém Phủ Quân của mười chín phủ. Vừa xuất hiện đã bắc nồi nấu cơm, mở tiệc chiêu đãi dân chúng toàn quận."

 "Chỉ là Cố Cẩm Niên lại làm cho dân chúng chút cơm ăn. Kỳ danh mà nói là quân lương gì mà cung cấp đặc biệt cho hoàng thất. Mỗi người dân chỉ được phân hai lượng gạo, đến trong chén cũng chính là năm lượng cơm mà thôi."

 "Đến như những tướng sĩ kia, từng người ăn ngon uống sướng thịt cá, miệng đầy là dầu. Dưới cường quyền ức hiếp dân chúng, đã dẫn đến dân chúng người thần toàn bộ quận Giang Trung cùng phẫn nộ."

 "Thậm chí Cố Cẩm Niên còn bắt những người dân này đi cắt lúa dưới ruộng, cơm không cho ăn no, còn buộc bọn họ làm loại chuyện này. Thám tử báo lại, nói những người dân này từng người khí thế hùng hổ, đã sinh ra kêu ca."

 Hầu Quân vô cùng kích động.

 Chỉ là lời này nói xong, Ninh Vương lập tức cau mày, cảm thấy không thể tin.

 "Làm sao có thể?"

 "Cố Cẩm Niên yêu dân như con, là chuyện người trong thiên hạ đều biết. Sao có thể ức hiếp dân chúng như thế?"

 "Còn nữa, xem như là một tham quan thì chí ít sẽ giả vờ giả vịt. Tuyệt đối không có khả năng này là Cố Cẩm Niên làm chuyện này."

 Ninh Vương trực tiếp nhíu mày. Ông ta căn bản không tin tưởng đây là việc Cố Cẩm Niên làm.

 Không có đạo lý, mà cũng không hợp lý.

 Vậy nhưng đối phương lại chắp tay nói.

 "Vương gia, thuộc hạ cũng không tin tưởng. Thế nhưng trải qua nhiều mặt thám tử báo lại, sự thật xác thực như thế, không có nửa điểm hư giả."

 Hầu Quân cũng không hiểu nhưng chuyện này đúng là sự thật.

 Giờ khắc này, Ninh Vương hoàn toàn trầm mặc.

 Thủ đoạn của Cố Cẩm Niên, mặc dù bị bọn họ suy ra được, nhưng bây giờ đột nhiên lại làm như vậy, hoàn toàn là khác xa tưởng tượng của bọn họ.

 "Còn có tin tức gì chưa nói?"

 "Bên trong thành thám tử có nói gì không?"

 Ninh Vương nhíu mày, hỏi thăm Hầu Quân.

 "Hồi Vương gia, bên trong thành thám tử căn bản không ra được, đều là một vài người bình thường. Hơn nữa Cố Cẩm Niên phong tỏa cửa ra vào không có tin tức gì."

 "Vương gia, lương thực dự trữ của quận Giang Trung bị thiêu hủy chí ít bảy thành."

 Hầu Quân lên tiếng, nói rõ chuyện thám tử mật báo trong thành. Sau đó nói ra tin tức kho lúa bị hủy.

 Sau đó Hầu Quân suy tư, ông ta lập tức bừng tỉnh đại ngộ rồi.

 "Vương gia, thuộc hạ biết đại khái Cố Cẩm Niên đang đùa hoa chiêu gì rồi."

 Hầu Quân lên tiếng, ông ta nghĩ ra một khả năng.

 "Ngươi nói."

 Ninh Vương để cho đối phương phân tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận