Đại Hạ Văn Thánh

Chương 566 Âm mưu của Khổng gia, quân thần đối thoại, Cố Cẩm Niên được phong Đốc Tra chỉ huy sứ.(6)

"Cẩm Niên, về sau ngươi nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, trước khi làm bất cứ chuyện gì, nhất định phải suy nghĩ lại cho thật kỹ."

"Ngươi biết rõ người Bạch Lộ phủ sẽ nhằm vào ngươi, nhưng ngươi vẫn chưa đủ cẩn thận, cho nên mới khiến chuyện huyên náo lớn như vậy."

"Nếu không phải cuối cùng có vạn dân thỉnh nguyện cho ngươi, hôm nay ngươi hẳn phải chết không hể nghi ngờ."

"Chuyện này, ngươi trở về tự hối lỗi cho tốt, kiểm điểm xong, viết văn chương kiểm điểm ba ngàn chữ, giao cho trẫm."

"Rõ chưa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tức giận nói.

Nhưng Cố Cẩm Niên nghe xong lời này thì có chút buồn rầu, văn chương kiểm điểm ba ngàn chữ? Có cần phải vậy không?

Bất quá ngẫm lại cũng chẳng có cách nào, dù sao ai bảo cữu cữu mình là Hoàng đế chứ?

"Rõ ạ."

Cố Cẩm Niên buồn bực nói.

"Hừ, nhìn cái bộ dạng này của ngươi, ngươi còn không phục à?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi lại.

"Cũng không phải là không phục."

"Chủ yếu cháu trai thật sự là không muốn làm lớn chuyện lên, tại bọn họ ép ta đấy chứ."

Cố Cẩm Niên nói với vẻ vô tội.

Nhưng hắn vừa nói xong, Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục hết nói nổi.

Không có gì để phản bác, đúng là mấy người Hứa Bình ăn no không có chuyện gì làm, nhất định phải chọc Cố Cẩm Niên.

"Bọn hắn có lỗi của bọn hắn, ngươi cũng có lỗi của ngươi, nói tóm lại, lần sau không được tái phạm."

"Nếu như còn có lần sau, trẫm có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, ai cũng không cứu nổi ngươi, gia gia ngươi tới cũng vô dụng, biết không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, cực kỳ nghiêm túc nói.

"Cháu trai hiểu rõ, tạ ân cữu cữu không giết."

Nghe ông cậu già nghiêm túc nói vậy, Cố Cẩm Niên cũng không dám làm xằng làm bậy, thành thật trả lời.

Nhưng vừa nói xong, Cố Cẩm Niên tiếp tục mở miệng.

"Cữu cữu, chuyện này, nói thế nào ta cũng xem như đã lập công nhỉ?"

"Cháu trai có một thỉnh cầu, không biết có nên nói hay không."

Cố Cẩm Niên nói tiếp, có một chuyện này hắn vẫn phải nói.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế thì đã cạn lời.

Khá lắm, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đổi lại thành người khác chắc chắn phải bị tru di cửu tộc, thế mà ngươi còn mặt mũi tranh công, lợi hại lắm cháu họ ngoại của ta.

"Nói."

Chỉ là Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không trách, còn tò mò không biết Cố Cẩm Niên có thỉnh cầu gì.

"Cữu cữu, cho ta một chức quan đi, nếu không sau này làm việc gì cũng phiền phức."

Cố Cẩm Niên rất tự nhiên đòi một chức quan.

"Chức quan?"

"Ngươi sắp phải phong hầu rồi, còn muốn chức quan làm gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại muốn có chức quan?

"Phong hầu có ích gì chứ."

"Cữu cữu, hầu vị nói dễ nghe thì chỉ được người khác gọi ta một câu Hầu gia, nói khó nghe thì muốn quyền lực không có quyền lực, nhiều nhất nuôi chút tư binh, có tác dụng gì?"

"Vẫn là làm quan tốt hơn, cữu, người sẽ không nỡ đấy chứ?"

"Ta vì Đại Hạ đổ máu, ta vì Đại Hạ lập được công, ngay cả một chức quan người cũng không cho, cữu cữu, vậy thơ của ta thật sự hơi có tính phê phán đấy nhé."

Cố Cẩm Niên bắt đầu pha trò.

Tác phong dòng dõi Võ tướng, lưu manh ấy mà, không sợ ngươi không cho, cùng lắm thì chơi xấu, xem ngươi cảm thấy mất mặt hay không mất mặt.

Nghe xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế thấy hơi ê răng.

Uy hiếp Hoàng đế?

Quả nhiên là chán sống nhỉ.

"Ngươi muốn làm quan gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút không còn cách nào khác, dù sao hắn cũng thật sự muốn Cố Cẩm Niên làm cho hắn một bài thơ, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Đương nhiên vì đây là Cố Cẩm Niên, chứ đổi lại người khác đã phải uống canh mạnh bà rồi.

"Yêu cầu không cao lắm."

"Cữu cữu, chức thị lang còn để trống sao?"

Cố Cẩm Niên có chút ngượng ngùng hỏi.

Lời này vừa nói ra, Vĩnh Thịnh Đại Đế tê dại.

"Thị lang?"

"Ngươi thật sự dám nói, quan viên Tứ phẩm, ngươi vừa mở miệng là đòi ngay?"

"Ở Đại Hạ, cho dù kim khoa Trạng Nguyên, cũng chỉ có thể bắt đầu từ chức lục phẩm Hầu bút của Hàn Lâm viện."

"Ngươi vừa mở miệng đã muốn chức quan Tứ phẩm?"

"Đừng hòng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế từ chối thẳng thừng.

Quan viên Tứ phẩm trông có vẻ không lớn, nhưng trên thực tế quyền lực vô biên, làm sao có thể tùy tiện cho, hơn nữa cũng không còn chức trống.

"Thị lang không có, vậy chức Thượng thư có để trống không?"

"Cữu cữu, kỳ thật viết văn chương cũng không phải ưu điểm lớn nhất của cháu trai, kiếm tiền mới là phương diện cháu trai mạnh nhất, ta thấy Hộ bộ thượng thư cũng già rồi, nếu không ngài để cho hắn từ quan về nhà đi, cữu cữu người cảm thấy thế nào?"

Cố Cẩm Niên nói mà không biết xấu hổ.

"Rốt cuộc muốn chức quan gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế không để ý đến Cố Cẩm Niên, trực tiếp hỏi Cố Cẩm Niên rốt cuộc muốn gì.

Hắn nhìn ra được, Cố Cẩm Niên nãy giờ đang làm nền.

"Giám Sát Ngự Sử."

Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng ra ý muốn của mình.

Giám Sát Ngự Sử, quan viên Lục phẩm, nhìn như phẩm cấp nhỏ, nhưng quyền lực rất to.

Theo một ý nghĩa nào đó, quyền lực Giám Sát Ngự Sử, còn lớn hơn so với Thượng thư, đương nhiên là ý nào đó.

"Có chút không thỏa đáng lắm."

Nghe được câu trả lời, Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi nói.

Chức vị không cao, nhưng có chút vấn đề.

Cố Cẩm Niên vẫn chưa cập quán, theo lý là không thể nào làm quan.

Trực tiếp muốn chức trách Ngự Sử, có chút không ổn.

"Cữu cữu, quan Lục phẩm cũng không được sao?"

"Ngài đừng nhỏ mọn như vậy mà."

Cố Cẩm Niên nói.

Lần này chuyện Bạch Lộ phủ, làm Cố Cẩm Niên hiểu rõ một đạo lý.

Phải có chức quan, trong tay có quyền lực, như vậy mới không bị hạn chế.

Quyền lực này nhất định phải có thể ngăn được đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận