Đại Hạ Văn Thánh

Chương 316 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.(5)

Nhưng Thiên cổ thi từ nhất định phải ở trong trường hợp lớn, cùng với hợp tình hình bên dưới mới có thể sản sinh ra.

Nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy năm mươi châu quân ải.

Mời quân tạm bên trên Lăng Yên các, như cái thư sinh vạn hộ hầu.

Thi hội Đại Hạ, thơ thành Thiên cổ, suy yếu khí vận một nước. Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ lưu truyền Thiên cổ, hóa thành kinh điển.

Đây chính là Thiên cổ thi từ.

Văn lòng của Khổng Vũ đang loạn, chính xác là tâm hắn đang loạn. Hôm nay hắn muốn đả kích Cố Cẩm Niên để cho hắn biết chênh lệch giữa hai người nhưng bây giờ bị Cố Cẩm Niên đả kích như vậy, làm sao có thể ổn định tâm tính?

“Tài tử cả điện mà không có ai có thể làm một bài sao?”

“Trẫm chờ mong.”

Cũng đúng lúc này, tiếng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế lại vang lên. Hắn hỏi các tài tử trên đại điện, ai nguyện ý lại đến.

Lời này nghe chói tai khác thường.

Ngoại trừ đám học sinh thư viện Đại Hạ thì các tài tử còn lại đều khó chịu.

Trước Thiên cổ thi từ ai còn dám tiến len trước để rước lấy nhục vào người?

Thật sự không cần mặt mũi sao?

Hay là ngại da mặt mình quá dày sao?

“Trấn định.”

Khổng Bình cảm nhận được nội tâm dao động của Khổng Vũ, hắn lên tiếng đè xuống, sau đó mới truyền âm nói.

“Đề thi hôm nay có gì đó quái lạ.”

“Không cần bị quấy nhiễu.”

Khổng Bình lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Khổng Vũ.

Người sau nghe thế, không khỏi nhíu mày.

Hắn không rõ thúc mình vì sao nói vậy nhưng xao động trong nội tâm cũng dần dần bình ổn lại.

Ngay sau đó bản thân suy nghĩ.

Rất nhanh, hai mắt Khổng Vũ mở to. Hắn biết thúc mình có ý gì.

Đề mục hôm nay nhìn như là Tô Văn Cảnh ra nhưng trên thực tế mọi người đều biết là do Hoàng đế Đại Hạ ra đề.

Hoàng đế ra đề mục, kỳ thật không có vấn đề gì lớn.

Nhưng trọng điểm là ở chỗ Vương triều Phù La dâng tặng lễ cho Vĩnh Thịnh Đại Đế, ba kiện lễ vật có ba ý tứ. Hai cái phía trước là đề mục còn cái phía sau là nhục nhã.

Đề thứ nhất là Cố Cẩm Niên trả lời cho nên Cố Cẩm Niên cũng biết lai lịch của bức họa này.

Điều này có nghĩa là Cố Cẩm Niên đã sớm biết đề thi.

Đúng thế.

Sớm biết được đề thi.

Mặc dù nói làm ra Thiên cổ thi từ là không thể nghi ngờ nhưng vấn đề là đã sớm biết đề nên có rất nhiều điều thuyết pháp.

Bài thơ này của Cố Cẩm Niên nếu không có Thiên mệnh gia trì bên dưới thì chỉ là trấn quốc thơ mà thôi. Nếu không vì sao khi viết thi từ xuống lại không có dị tượng kinh thiên động địa?

Ngược lại dị tượng là từ trong bức họa thoát ra?

Trấn quốc thơ cũng khó đạt được, điểm ấy Khổng Vũ có thể thấy.

Nhưng Khổng Vũ cũng không cho là mình không thể làm ra trấn quốc thơ mà đơn giản là vấn đề thời gian.

Đúng lúc, Cố Cẩm Niên có đầy đủ thời gian mà mình không có bất kỳ thời gian chuẩn bị nào.

Từ sau khi Cố Cẩm Niên biết đề làm thơ mới chỉ mất khoảng một khắc đồng hồ.

Một khắc đồng hồ để cho mình làm thơ, sao có thể làm ra được trấn quốc thơ?

Đừng nói mình, ngay như Tô Văn Cảnh cũng không làm được.

Nhưng nếu là mười ngày nửa tháng thì sao?

Người Vương triều Phù La dù kém cũng chỉ cần mười ngày. Mười ngày hoàn toàn có thể nghĩ ra một chút thi từ.

Mà hôm nay xuất hiện Thiên mệnh cũng tuyệt đối cũng tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đã có người biết trước.

Người này là Tô Văn Cảnh.

Nhất định hắn đã biết một số việc, sau đó thông tri cho Cố Cẩm Niên. Thời gian mười ngày, Cố Cẩm Niên đã nghĩ ra bài thơ này cho nên mượn cơ hội này muốn tranh đoạt Thiên mệnh.

Đây là một loại giao dịch.

Giao dịch giữa Hoàng đế cùng Quốc Công, Tô Văn Cảnh cùng Cố Cẩm Niên.

Bọn hắn cũng đnag giúp Cố Cẩm Niên để hắn đạt được Thiên mệnh mà không cho Khổng gia thu hoạch được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khổng Vũ thay đổi, lửa giận trong lòng nháy mắt tràn đầy.

Thua.

Là biệt khuất, là khó chịu, là không cam tâm.

Nhưng hắn sẽ nhận.

Đường đường chính chính thua, còn có biện pháp nào?

Nhưng bây giờ biết được Cố Cẩm Niên dựa vào thủ đoạn hèn hạ này mà thắng thì hắn không nhận, hắn cũng không cam chịu.

Chủ yếu nhất là liên quan đến tranh giành Thiên mệnh.

Nếu như chỉ tranh giành danh dự thì hắn có thể tính. Dù sao thời gian còn rất dài, ngày mai đấu trở về là đủ.

Nhưng mà tranh giành Thiên mệnh có ảnh hưởng quá lớn.

“Thúc, ta nên làm thế nào.”

Khổng Vũ truyền âm hỏi thăm thúc mình.

Trong long fhắn đang kìm nén lửa giận.

Nhưng vẫn tràn đầy do dự.

“Khổng gia nên có một đạo Thiên mệnh.”

“Muốn làm gì thì cứ làm, phụ thân ngươi đang trên đường đến.”

Khổng Bình bình tĩnh truyền âm.

Hắn nhìn rõ tất cả, trước mắt chính là muốn cho Khổng Vũ náo một trận.

Việc này có quan hệ đến Thiên mệnh.

Hắn không thể không làm như vậy, lợi ích quá lớn. Cho dù phải đắc tội người khác cũng không quan trọng. Cho dù là đắc tội Hoàng đế.

Khổng gia vẫn có sức lực này.

Đạt được câu trả lời của Khổng Bình. Giờ khắc này, Khổng Vũ hít sâu một hơi.

“Thánh thượng.”

“Thịnh hội hôm nay bất công.”

Hắn nói.

Đứng dậy nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế, cúi đầu thật sâu.

Vừa dứt lời.

Cả đại điện yên tĩnh,

Không ai ngờ vào thời khắc mấu chốt mà Khổng Vũ lại dám nói ra lời như vậy.

Thi hội Đại Hạ.

Sao có thể có bất công?

Đây không phải là đánh vào mặt triều đình, đánh vào mặt vị Hoàng đế này sao?

Chỉ là trên đại điện, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không có chút nào tâm tình xao động, khuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại rơi trên người Khổng Vũ.

“Bất công ở đâu?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế chất vấn.

“Cố Cẩm Niên đã sớm biết đề.”

“Học sinh cho rằng điều này bất công.”

Khổng Vũ lớn tiếng nói.

Trong lúc nhất thời, trong ngoài điện đều sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận