Đại Hạ Văn Thánh

1287 Lợi nhuận mỗi ngày mười tám vạn vạn lượng bạc trắng! Thái tử rung động! Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lại tiền!(3)

Nghe Hứa Ngôn nói thế, đám người cũng gật đầu tán thành, nói rất có lý.

Mà Dương Khai không nhịn được phản bác.

"Lợi nhuận của bách hóa lâu Đại Hạ không chỉ có những thứ này, tửu lâu Đại Hạ cũng thu được lợi nhuận rất lớn."

Dương Khai mở miệng phản bác theo bản năng, mặc dù lời Hộ bộ Thượng thư nói không sai, nhưng không biết vì sao, nghe rất khó chịu, vì thế ông ấy nhịn không được.

"Lợi nhuận gì?"

"Long Mễ Giang Trung dù sao cũng là đồ tốt, còn có gương và các thứ khác, đợi qua một năm, thu được lợi nhuận năm triệu lượng bạc cũng không phải là chuyện gì khó."

"Chỉ là, Hầu gia tốn công tốn sức như vậy, đây cũng chỉ là đất liền, còn tạo ra thanh thế to lớn, ngoại trừ việc bán muối quan ra thì cũng không có  ý nghĩa gì lớn."

"Còn không bằng trực tiếp bán muối quan, chỉ cần nửa giá so với quan phủ thì một năm đâu chỉ lợi nhuận năm triệu lượng bạc?"

Hứa Ngôn tiếp tục nói, ông ta cũng không phải là đang gièm pha Bất Dạ Thành của Cố Cẩm Niên, chỉ là cảm thấy làm rầm rộ như vậy nhưng không có nhiều giá trị.

"Cũng không thể nói như vậy."

"Ít nhất có thể giải quyết vấn đề việc làm cho mấy vạn người dân, đây cũng là một chuyện tốt."

Hồ Dung mở miệng nhắc nhở.

"Đúng là như thế thật."

Hứa Ngôn khẽ gật đầu. Điều này đúng thật là không tệ, giải quyết được việc làm cho mấy vạn người là một điều tốt.

Nhưng mà xem đi xem lại, dù sao Cố Cẩm Niên thân là Hầu gia của Đại Hạ, đất cũng được triều đình phê duyệt, cộng thêm việc triều đình cho phép buôn bán muối quan, làm nhiều như vậy thật ra không đáng.

"Ngươi thì biết cái gì."

Bị Hứa Ngôn nói đến mức đó, Công bộ Thượng thư Dương Khai nhịn không nổi hét lên một câu.

Đành chịu, ăn nói không bằng người ta thì chỉ có thể khó chịu mà thôi.

"Ha ha, Dương Thượng thư, lão phu chỉ ăn ngay nói thật, ngươi la hét làm gì?"

Nghe Dương Khai mở miệng la toáng lên, Hứa Ngôn cũng hơi không vui.

"Hầu gia người ta mới làm chút việc, không ngờ rằng bị ngươi nói như vậy, thật sự không thể tiếp tục nói chuyện với ngươi nữa."

Dương Khai mở miệng, giọng nói mang theo sự tức giận, nói xong liền cùng Vương Khải Tân cùng nhau rời đi.

Bách quan lúc này cũng rất tò mò.

Rút cuộc đây là có ý gì.

Cùng lúc đó.

Tại hoàng cung Đại Hạ.

Bên trong điện Dưỡng Tâm.

Ngụy Nhàn đang báo cáo rõ ràng mọi việc liên quan tới Bất Dạ Thành Đại Hạ cho Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe.

"Bệ hạ, căn cứ theo lời Hộ bộ thượng thư Hứa Ngôn Hứa đại nhân, Bất Dạ Thành Đại Hạ cũng chỉ được xem là làm ăn không thua lỗ, mà cũng chỉ là tạm thời không lỗ mà thôi.” 

"Hứa đại nhân nói, trước mắt đúng là có thể kiếm được chút bạc dựa vào Long Mễ Giang Trung, đợi đến khi giá cả của Long Mễ Giang Trung ổn định lại, Bất Dạ Thành Đại Hạ sẽ mất đi tất cả ưu thế."

"Nói đến gương, nô tài cũng đã hỏi thăm Công bộ Thượng thư, đúng là không thể sản xuất số lượng lớn, bây giờ Công bộ vẫn chú trọng vào việc chế tạo thuyền rồng và bảo thuyền, cộng thêm đá kim loại thiên ngoại."

"Đã không có thời gian và nhân lực để chế tác gương kính, cho nên một năm sau, Bất Dạ Thành Đại Hạ có thể sẽ lỗ vốn."

Ngụy Nhàn mở miệng, nói rõ ý tứ của Hứa Ngôn cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nghe xong, Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ nhẹ gật đầu.

"Trẫm đã nói rồi, Cẩm Niên cái gì cũng tốt, chỉ là Cẩm Niên không thích hợp kinh doanh buôn bán."

"Tới nội khố của trẫm lấy tiền đi, đợi thêm mấy hôm nữa cầm qua cho Thái tử."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, ông ấy cảm thấy lời lỗ không quan trọng, dù sao thì kiếm tiền ở đâu mà không kiếm được?

Quan trọng nhất vẫn là thu thập tình báo, nhưng mà liên lụy đến Thái tử thì không tốt, để tên này thiệt thòi tiền bạc sẽ hơi phiền phức chút.

"Nô tài đã hiểu."

Ngụy Nhàn nhẹ gật đầu.

Cùng lúc đó.

Bên trong Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Số lượng người rất nhiều, khiến cho công nhân ở Bất Dạ Thành bận tối mày tối mặt, nếu như nói, nếu nói số lượng người hôm qua đến mua hàng là con số trên trời thì có chút hơi khoa trương, nhưng số lượng người hôm nay tới, thật sự là khủng bố.

Cả đoàn người xếp thành một hàng dài, còn may, Cố Cẩm Niên dùng phương pháp kẹp giấy, xếp hàng theo đường lượn sóng, một lượt lên một lượt xuống, cũng coi như là tạm thời giảm bớt áp lực cho việc xếp hàng.

Hôm qua chỉ có quán rượu và cửa hàng linh tinh, hôm nay có không ít cửa hàng mở cửa, mà những cửa hàng này, cũng chỉ buôn bán đơn giản chút nước uống, đồ ngọt, hoặc là mấy món đồ chơi nhỏ.

Chỉ có mấy thứ này, nói một cách khó nghe thì là “Kinh đô Đại Hạ chỗ nào mà chả có”?

Nếu đã ở đây xếp thành hàng dài chờ đợi thì mọi người cũng sẵn sàng chi chút tiền lẻ để mua đồ ăn thức uống.

Nếu nói về giá, một bát nước ngọt ở kinh đô tầm một văn tiền, mà ở Bất Dạ Thành lại thu năm văn tiền.

Đắt thì cũng có hơi đắt chút, nhưng người xếp hàng vẫn rất nhiều nếu không nói là nhiều đến mức dọa người.

Không chịu nổi nhiều người.

Đại bộ phận dân chúng là không mua một bát nước ngọt với giá năm văn tiền, nhưng ngươi không muốn mua không có nghĩa người khác không muốn, có không ít người tình nguyện bỏ năm văn tiền mua một bát nước ngọt.

Toàn bộ Bất Dạ Thành Đại Hạ, có tới mấy ngàn cửa hàng, nhưng đa phần đều để trống, chỉ có hai tiệm khai trương mở cửa.

Nhất thời, vô số thương nhân muốn tới góp vui đều cảm thấy trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận