Đại Hạ Văn Thánh

Chương 385 Người Hung Nô tới, Đại Hạ tổ chức thịnh yến, Cố Cẩm Niên ra sân, giận dữ mắng mỏ man nhân! (4)

"Mời nói."

Dương Khai tò mò hỏi thăm.

"Chúng ta đều là người Hung Nô, phần lớn đều quen thuộc sinh hoạt ở thảo nguyên, phong cách hành sự cũng đặc biệt thẳng thắn."

"Mặc dù vương thượng đã hạ tử lệnh, không được phép gây chuyện thị phi, nhưng Mọc Cáp Nhĩ ta vẫn lo lắng những tùy tùng này và các quý tộc hoàng tử, sẽ làm ra một vài sự tình khác người."

"Nếu như thật sự gây ra chuyện gì, vẫn xin Thượng thư thông cảm nhiều hơn, bất quá nếu như gây ra đại họa, cũng nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng một chút việc phương diện nhỏ, phát sinh xung đột, xin thông cảm nhiều hơn."

Mộc Cáp Nhĩ sớm dự liệu đến chuyện có thể xảy ra.

Lời này nói xong, Dương Khai khẽ nhíu mày.

Ông ta không lập tức đáp ứng, mà suy nghĩ rồi nói.

"Nếu như không quá phận quá mức, lão phu sẽ đích thân ra mặt, có điều vẫn hi vọng đừng phát sinh loại chuyện này."

"Chỉ bốn ngày, ta nghĩ cũng không náo ra sự tình gì."

Dương Khai nói như thế.

"Tất nhiên, mời Dương Thượng thư yên tâm."

Mộc Cáp Nhĩ gật đầu, hắn lời nói này là thật tâm, dù sao nhiều người như vậy, kiểu gì cũng sẽ gây ra chút chuyện thị phi, hắn cũng không hi vọng nháo ra chuyện gì, tốt nhất tranh thủ thời gian tới rồi mau chóng rời đi.

"Đúng rồi."

Đột nhiên, Dương Khai lên tiếng.

"Bất kể như thế nào, có một người không nên đi trêu chọc."

Dương Khai bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cố ý căn dặn.

"Ai?"

Mộc Cáp Nhĩ có chút hiếu kỳ.

Thậm chí Đại hoàng tử đi đường ở bên cạnh, cũng có chút hiếu kì.

"Cố Cẩm Niên."

Dương Khai thấp giọng nói như thế.

"Cố Cẩm Niên?"

Mộc Cáp Nhĩ nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu nói: "Hiểu rõ, đa tạ Thượng thư nhắc nhở."

Hắn biết Cố Cẩm Niên.

Nho đạo đại tài, hơn nữa còn là đệ nhất quyền quý của Đại Hạ.

"Là Cố Cẩm Niên tước mất quốc vận Hung Nô ta sao?"

Đại hoàng tử nói ra.

Lạnh nhạt.

Lời vừa nói xong, trên dưới Lễ bộ không biết nên trả lời như thế nào.

Ngay cả Mộc Cáp Nhĩ cũng có chút im lặng.

Lời này không tốt để nói ra nha.

Mọi người không nói gì, Đại hoàng tử cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khó tả.

Cố Cẩm Niên gọt quốc vận của Hung Nô.

Mà hiện tại còn nhắc nhở hắn ta không nên trêu chọc hắn.

Con người chính là như vậy, ngươi càng bắt ta không được phép làm, ta lại càng phải làm.

Đương nhiên, Đại hoàng tử Hung Nô không ngốc, trực tiếp khiêu khích Cố Cẩm Niên khẳng định sẽ không tốt, dù sao thân phận đối phương cũng không thấp.

Nhưng hắn có biện pháp gây rắc rối cho Cố Cẩm Niên.

Trong bốn ngày, Cố Cẩm Niên cũng không có cách nào tự giúp mình.

"Nói tóm lại, không nên trêu chọc hắn."

"Trêu chọc hắn, ai cũng không gánh nổi, lão phu cũng không thể ra mặt."

Dương Khai không nói lời vô nghĩa, dù sao nhắc nhở bọn hắn, tuyệt đối đừng tự tìm đường chết, Cố Cẩm Niên trong mắt họ đã trở thành “bình xịt” đệ nhất Đại Hạ.

Dù sao trong khoảng thời gian này, mấy ai đi trêu chọc Cố Cẩm Niên mà có được kết cục tốt không?

Chuyện hòa thân là ý tứ của triều đình, Cố Cẩm Niên không thể nhúng tay, đây coi như là một chuyện tốt.

Vì vậy ông ta cũng không hi vọng đám người này tự làm mất mặt.

Nếu nhất định phải tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức, đó là bọn họ đáng đời, tự bản thân muốn chết không thể trách được ai.

"Minh bạch minh bạch."

"Đại hoàng tử, ngài nghe rõ chưa?"

Mộc Cáp Nhĩ cười nói, một mực nhớ kỹ, đồng thời cố ý nhắc nhở Đại hoàng tử một câu.

Hắn biết tính tình Đại hoàng tử, cho nên vẫn phải nhắc nhở, miễn cho hoàng tử thật sự đi tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức.

"Địch không phạm ta, ta không phạm địch."

Đại hoàng tử dùng một câu vô cùng đơn giản nói rõ ràng.

Nhưng ý tứ này cũng tức khắc để đám người Lễ bộ nhíu mày, rõ ràng ngươi có ý khiêu khích đấy nhá.

Nhưng có một người cực kỳ vui vẻ, đó chính là Trương Uân.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở tại trong nhà, ngây ngốc không đi thư viện Đại Hạ, chỉ vì sau khi Cố Cẩm Niên vì dân giải oan được tất cả học sinh thư viện Đại Hạ kính nể, trong lúc nhất thời khiến hắn ta rất xấu hổ.

Nhất là thời điểm ba ngàn học sinh tìm Cố Cẩm Niên phiền phức cũng có bóng dáng của hắn ta, vì tự vệ chỉ có thể trốn ở trong nhà.

Chuyện bây giờ cũng coi như kết thúc, cho nên lúc này mới ra ngoài nhảy nhót.

Cứ như thế, đội người một đường tiến lên, đi bộ mấy ngàn thước rồi ngồi lên ngọc liễn, hướng phía hoàng cung Đại Hạ.

Diện kiến Hoàng đế Đại Hạ.

Một canh giờ sau.

Trong thư viện Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên đang xem phong thư mà Vương Phú Quý gửi tới, tạm thời không có manh mối gì, mấy người vẫn còn đang điều tra.

Cũng vào lúc này.

Có vài người đi tới.

Là bốn người Lý Cơ, Dương Hàn Nhu, Dao Trì tiên tử, còn có Tô Hoài Ngọc.

Bốn người xuất hiện, Lý Cơ người chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng đi trước.

"Bọn cẩu vật Hung Nô này, rõ ràng chúng tới cầu thân mà sao lại làm như tới chiếm lĩnh quốc thổ Đại Hạ ta vậy?"

"Ai nấy hung hăng ngang ngược, đồ chân thối nó."

Lý Cơ mặc dù có chút bướng bỉnh khó chịu, nhưng dù sao cũng là Thái tử, gia giáo cũng không tệ, bình thường không có khả năng văng tục chửi bậy.

Lần này vừa đến đã thô tục hết lời này đến lời khác, xem ra rất tức giận khó chịu.

"Bình tĩnh, người càng vô năng thì càng phách lối."

Cố Cẩm Niên đặt phong thư qua một bên, nhìn về phía Lý Cơ nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận