Đại Hạ Văn Thánh

Chương 635 Lạc Hà và cô vụ cùng bay. Thu thủy chung Trường Thiên một màu! Bài văn biền ngẫu Thiên cổ đầu tiên!(5)

“Thế tử điện hạ khiêm tốn rồi. Văn chương của ngài vang dội từ xưa đến nay. Thi từ của ngài lại càng chấn kinh toàn thi đàn. Nếu ngài không nói trước thì ai dám trước mặt ngài múa rìu qua mắt thợ đây?”

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên, là Nho giả trước đó đã xảy ra mâu thuẫn cùng mình.

Nhưng có lẽ vì có Dự Vương ở đây cho nên đối phương không trực tiếp châm chọc mà ngược lại còn khen ngợi hắn.

Từng chữ là vang dội từ xưa đến nay.

Từng chữ là chấn kinh thi đàn.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên lại uống một chén rượu. Ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương nói.

“Mặc dù ngươi ngốc một chút nhưng lời nói đúng là lời nói thật.”

“Văn chương của Bản Thế tử đúng là vang dội từ xưa đến nay, khiến cho người trong thiên hạ ngắm cảnh xuân tươi đẹp năm trăm năm cũng không đuổi kịp Bản Thế tử.”

Cố Cẩm Niên uống một chén rượu vào bụng nhưng ánh mắt lại tràn đầy tự tin cùng kiêu căng.

Mặc gì lão già này đang nâng mình lên nhưng Cố Cẩm Niên vẫn thừa nhận câu nói này.

Muốn buồn nôn mình đúng không?

Vậy mình liền buồn nôn lại ông ta.

Vừa dứt lời cả sảnh đường đều xôn xao một mảnh.

Khẩu khí này quá lớn.

Cho người trong thiên hạ thêm năm trăm năm ngắm cảnh xuân tươi đẹp cũng không đuổi kịp hắn sao?

Đây thật có chút phách lối.

Vẫn biết Cố Cẩm Niên ngươi rất mạnh thi từ văn chương, động tý là Thiên cổ nhưng cũng không cần thiết khoa trương như vậy chứ?

Năm trăm năm không đuổi kịp ngươi sao?

Nhất thời trên thịnh yến, trong lòng chín phần người ở đây đều rất không vui. Trừ bỏ một vài người có ý kiến đối với Cố Cẩm Niên thì những người còn lại là bất mãn với câu nói này, quá cuồng vọng.

Cho dù là Dự Vương cũng có chút bất mãn.

Có thể phách lối, cũng có thể tức giận nhưng lời này không thể nói như vậy.

Dù Cố Cẩm Niên nói là cho lão giả này năm trăm năm thời gian cũng không đuổi kịp Cố Cẩm Niên hắn thì tất cả mọi người có thể chấp nhận.

Nhưng ngươi lại nói cho người trong thiên hạ thời gian năm trăm năm cũng không đuổi kịp ngươi sao? Cũng có chút quá khoa trương đi?

“Ha ha ha ha.”

“Tốt, tốt. Nghe đồn Thế tử điện hạ phách lối cuồng vọng, hôm nay gặp mặt thấy đúng là như vậy.”

Đối phương cười to. Ngay sau đó đem chén rượu đặt mạnh lên trên bàn. Nháy mắt nhìn qua Cố Cẩm Niên thu liễm nụ cười nói.

“Vậy xin Thế tử điện hạ làm một bài phú văn. Lão phu ngược lại muốn xem xem, Thế tử điện hạ đến cùng có tài hoa đến như thế nào.”

“Dám lớn tiếng nói không biết ngượng là người trong thiên hạ đuổi theo năm trăm năm cũng không theo kịp Thế tử điện hạ.”

“Từ xưa đến nay ít có Thiên cổ văn chương sao? Thế tử điện hạ, dù là Thánh Nhân cũng không dám nói lời như vậy.”

Lão Nho nhìn Cố Cẩm Niên nói như vậy.

“Ngươi để Bản thế tử làm phú văn thì Bản Thế tử phải làm phú văn sao? Ngươi tính là cái gì? Ở chỗ này dõng dạc như vậy?”

Cố Cẩm Niên nhìn đối phương, cây kim so với cọng râu.

“Lão phu thật sự không tính là gì. Làm gì có chỗ nào hơn được Thế tử điện hạ, xuất thân cao quý, không giống người thường.”

“Chỉ là lão phu như thế nào cũng sẽ không cuồng vọng như Thế tử điện hạ.”

“Sách Thánh hiền chỉ sợ Thế tử điện hạ cũng chưa xem một quyển nào đúng không?”

“Nghe nói Thế tử điện hạ muốn ngộ đạo. Nhìn cái dạng này, đồ vật mà Thế tử điện hạ ngộ ra chính là không coi ai ra gì.”

Người kia lên tiếng, cơ bản là không sợ Cố Cẩm Niên.

“Ta thật là buồn bực.”

“Mở miệng là nói cuồng vọng. Ngậm miệng cũng là nói cuồng vọng. Bản Thế tử suy nghĩ hồi lâu, cuồng ở nơi nào? Cùng ý kiến của ngươi không hợp chính là cuồng vọng sao?”

“Không thuận ý ngươi, chính là cuồng vọng sao?”

“Những hủ Nho các ngươi vì sao không chết đi.”

“Còn tốt, tương lai cháu của ta cuối cùng cũng phải đăng cơ. Chờ sau khi nó đăng cơ thành đế vương Đại Hạ, Bản Thế tử nhất định phải để nó hạ một đạo chiếu chỉ, phàm là tú tài chua hay hủ Nho đều trục xuất tất cả công danh, về nông thôn làm ruộng đi.”

Cố Cẩm Niên lại uống một chén rượu. Hắn cũng thoải mái, cùng loại người này chửi qua lại hắn cũng lười biếng.

Ngươi càng mắng chửi ta càng mạnh hơn.

“Đủ rồi.”

Lúc này, giọng nói của Dự Vương vang lên. Đối với cả hai người đều có chút bất mãn. Nhưng mà chủ yếu vẫn là bất mãn với lão Nho này.

Một cái thịnh yến tốt đẹp nhất định phải làm thành dạng này. Không thể chờ Bản Vương khoe khoang xong con rể rồi mắng sao?

“Trên thịnh yến, Bản Vương hi vọng chư vị náo nhiệt một chút mà không phải như thế này. Nhạc tiên sinh, ngài thân là danh Nho một phương lại làm như vậy thì hơi không tốt?”

Dự Vương nhìn qua đối phương nói như thế.

Người kia cũng không phàn nàn gì mà đứng lên nói.

“Dự Vương điện hạ.”

“Trời sinh lão phu là người thẳng thắn. Trông thấy một số đồ vật không tốt sẽ nói thẳng. Đã quấy rầy nhã hứng của Dự Vương là lão phu sai.”

“Sau này sẽ hướng Dự Vương bồi tội. Chỉ là ở trên thịnh yến này, có người cuồng vọng bậc này, lão phu thật không chịu nổi, cũng không đợi kết thúc. Xin cáo biệt, mong Dự Vương không nên trách tội.”

Nhạc Nho lên tiếng. Bị Dự Vương răn dạy khiến lòng ông ta cũng không vui. Nhưng ông ta biết là Dự Vương cũng bị kẹp ở giữa, khó làm người.

Dứt khoát nói mình rời đi để được thanh tịnh.

Ông ta đứng dậy, rất nhanh có vài người cũng thi nhau đứng lên nói.

“Dự Vương điện hạ, chúng ta cũng không muốn ở đây lâu. Có người cuồng vọng như thế chịu không được.”

“Dự Vương điện hạ, chúng ta cáo từ.”

“Dự Vương điện hạ thứ tội.”

Nhất thời có bảy, tám người đứng lên. Lại gây ra phản ứng dây chuyền khiến một số người đọc sách trẻ tuổi cũng bỏ đi theo. Mặc dù đại đa số người vẫn lựa chọn lưu lại nơi này.

Nhưng nhất thời đi mất mười mấy người, quả thật để thịnh hội có chút xấu hổ cùng quạnh quẽ.

Lập tức sắc mặt Dự Vương càng thêm khó coi.

Đám người này thật sự không nể mặt chính mình.

“Đứng lại.”

Ngay một khắc này.

Một giọng nói vang lên.

Nhưng mà không phải giọng của Dự Vương,

Mà là giọng của Cố Cẩm Niên.

Theo tiếng của Cố Cẩm Niên vang lên, những người này lập tức dừng bước. Bọn họ thi nhau nhìn về phía Cố Cẩm Niên, chờ Cố Cẩm Niên nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận