Đại Hạ Văn Thánh

1077 Muôn vàn ý chí, chiến đấu với trời, phép lạ xuất hiện, lúa nảy mầm!

Trong quận Giang Trung.

Những lời này của Cố Cẩm Niên có thể nói là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Tất cả dân chúng ở đây, liếc mắt một cái nhìn lại, không tính phủ Thập Cửu cộng lại đã một vạn chín ngàn người, chỉ riêng trong phủ thành đã có khoảng bốn năm vạn dân chúng tụ tập lại đây, càng nhiều dân chúng không phải là không tới, mà là không chen vào được.

Nhưng lời nói của Cố Cẩm Niên lại giống như hoàng chung đại lữ (tiếng chuông), ở bên tai bọn họ gõ vang, chấn động màng nhỉ.

Đúng vậy.

Đại nạn quận Giang Trung.

Là một thảm họa xưa nay chưa từng có.

Trước thảm họa này, hầu như không ai dám đứng ra.

Vô số cánh đồng tốt đã bị phá hủy.

Hoa màu chết khô.

Trong ánh mắt dân chúng tràn ngập tuyệt vọng.

Mọi người trong lúc nhất thời đều nghĩ đến việc lánh nạn, nghĩ đến việc rời đi.

Nhưng nếu bọn họ rời đi, mảnh đất này vĩnh viễn hóa thành đất hoang, quận Giang Trung đối với vương triều Đại Hạ có ý nghĩa rất lớn.

Một khi quận Giang Trung xảy ra chuyện lớn, sẽ mang đến đả kích hủy diệt cho vương triều Đại Hạ.

Không chỉ vậy.

Nếu trăm triệu dân chúng này lang bạt kỳ hồ, sẽ là một cỗ lực lượng khủng bố, nói khó nghe một chút, số lượng người tị nạn khủng bố như thế, dù là đi xuống phía nam hoặc đi lên phía bắc, đều sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn cho vương triều Đại Hạ.

Đến lúc đó, người tị nạn sẽ càng ngày càng nhiều, nếu thật sự để đến lúc này, thần tiên tới cũng không cứu được vương triều Đại Hạ.

Mặc cho ngươi thủ đoạn thông thiên.

Ở trước mặt thời thế, ngươi chung quy vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

Mà trận đấu tranh với thiên mệnh này.

Tuyệt đối không thể dựa vào một mình Cố Cẩm Niên thì có thể chống đỡ.

Cũng không phải triều đình văn võ bách quan thì có thể giải quyết.

Người chân chính giải quyết tai họa này, chính là dân chúng vô tận này, chỉ có bọn họ mới có thể đối kháng thiên tai.

Lúc này.

Lấy ra bông lúa Chân Long Đại Hạ, Cố Cẩm Niên cho dân chúng hy vọng, chỉ cần dân chúng đồng tâm hiệp lực, một lần nữa khai hoang, đem những ruộng lúa đã chết trồng bông lúa Chân Long Đại Hạ vào.

Liền có thể khởi tử hồi sinh.

Công trình này thực sự rất lớn.

Nhưng nếu trăm triệu người dân này nguyện ý dốc hết toàn lực, như vậy, tất cả khó khăn cũng sẽ không còn là khó khăn nữa.

Những lời này của Cố Cẩm Niên tràn ngập sức hấp dẫn, hắn nắm chặt lúa trong tay, nhìn những dân chúng bình thường này.

Giọng nói của hắn, đinh tai nhức óc, giọng nói của hắn, vang vọng trăm dặm.

"Chỉ có người tự dựa vào bản thân, mới có thể độ lại hàng nghìn ngàn vạn khó khăn."

"Chư vị."

“Có dám cùng thiên địa này tranh đấu một trận hay không?”

Tiếng gầm của Cố Cẩm Niên khiến cho dân chúng, hết người này đến người khác, nhiệt huyết như núi lửa phun trào.

Bọn họ vô cùng kích động, một đám xiết chặt nắm tay, hận không thể lập tức đi cuốc đất.

"Chúng ta nguyện tranh đấu cùng trời."

Từng tiếng gào to vang lên, cảm xúc đều đã bị Cố Cẩm Niên huy động dâng lên.

"Chư vị hương thân phụ lão."

"Không cần chờ đợi."

"Không cần chờ đợi."

"Hiện tại mỗi người trở về, cổ vũ kêu gọi, cầm nông cụ trong nhà, bản Hầu sẽ ở trong ruộng, chờ đợi chư vị."

"Ba thế gia lớn, bản Hầu đã phái người phong tỏa, người nào trong nhà không có nông cụ, không có trâu cày, trực tiếp đến lấy."

"Nếu ba thế gia lớn dám kháng cự, đều bị luận trảm."

"Đối địch với dân, là tội chết không thể tha thứ."

Cố Cẩm Niên lại một lần nữa mở miệng, nhắc tới ba thế gia lớn, lúc này đây hắn cho dân chúng quyền lực vô thượng.

Ba thế gia lớn, quyên góp năm ngàn lượng bạc có phải không?

Được!

Bọn họ ỷ vào sau lưng có thế lực gia trì, căn bản không sợ chính mình làm bậy có phải hay không?

Được!

Cố Cẩm Niên không động thủ, hắn để cho dân chúng động thủ, Cố Cẩm Niên cũng không tin, thế lực sau lưng ba thế gia lớn này, ngăn cản được trăm triệu dân chúng này?

Cho dù là Vĩnh Thịnh đại đế, cũng không dám ngỗ nghịch ý của trăm triệu dân chúng này.

Cho dù là Ninh Vương muốn tạo phản, hắn cũng không dám.

Dưới đài, nghe Cố Cẩm Niên nhấn mạnh chuyện của ba thế gia lớn như thế, tiếng nói của Lý Thiện không khỏi lập tức vang lên.

"Hầu gia, việc này có chút không ổn."

Lý Thiện mở miệng, trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu để cho đám dân chúng này muốn làm cái gì thì làm cái đó, ba thế gia lớn tất sẽ gặp đại nạn.

Nghe Lý Thiện nói.

Cố Cẩm Niên cười lạnh không thôi, hắn nhìn Lý Thiện, lại nhìn về phía dân chúng nói.

"Các vị hương thân phụ lão, ba thế gia lớn, ức hiếp dân chúng, năm đại tai, bọn họ không để ý nhân gian đau khổ, đạo lý dân vi thuyền, nghịch thủy thì hủy, đây là đạo lý từ xưa."

"Nhưng có người chính là không tin, có người chính là không sợ, vì sao bọn họ không sợ?"

"Vì sao ba thế gia lớn, bọn họ không sợ Bản Hầu?"

"Vì sao ba thế gia lớn, bọn họ không sợ chư vị?"

"Năm đại tai như vậy, vì sao nhà nào cũng không có lương thực, ba thế gia lớn này lại có?"

“Bởi vì chính là có những người này ở đây, có tể tướng Lý Thiện tại chỗ này!”

"Có Ninh Vương sau lưng."

"Còn có một ít quyền quý trốn trong bóng tối."

“Bọn họ chưa bao giờ nhìn thẳng vào chúng ta!”

“Trong mắt bọn họ, chúng ta đều là nô bộc!”

"Bọn họ nằm sấp trên người chúng ta, hút máu của chúng ta, còn phải mắng to một câu, chúng ta là ngu xuẩn."

"Vậy hôm nay, chúng ta liền đứng ra, để cho bọn họ nhìn xem, ai mới là kẻ ngu xuẩn chân chính."

"Chư vị, lúc này đây, không phải là tranh đấu cho chính mình! Cũng không phải tranh đấu cho triều đình! ”

"Mà là tranh đấu cho con cháu, cho tôn nghiêm."

“Phàm là người dám ngăn cản cứu trợ thiên tai!”

“Giết!”

"Phàm là người dám truyền bá tin đồn!”

"Giết!”

"Phàm là người cổ xúy nhục mạ!”

"Tất cả đều giết không tha."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn không nhục mạ Lý Thiện, nhưng những lời này, làm cho sắc mặt Lý Thiện trở nên cực kỳ khó coi.

Cố Cẩm Niên đây là đang điều động dân ý trấn áp mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận