Đại Hạ Văn Thánh

Chương 694 Cây chúng sinh kết trái, ba món thần vật, phá vỡ vận mệnh vương triều! Rung động đế vương!

Rất nhanh.

Tô Văn Cảnh đi vào đại điện.

Mặt đầy hớn hở.

"Bệ hạ, thần đã nghĩ ra nên ban tên tự gì cho Cẩm Niên rồi."

"Ngài cảm thấy, chữ “Minh” như thế nào?"

"Hi vọng hắn Minh tâm chính ý."

"Tên hay không?"

Tô Văn Cảnh mặt mũi tràn đầy vui sướng, đi vào đại điện.

Nghe nói thế.

Vốn dĩ Vĩnh Thịnh Đại Đế đã không mấy vui vẻ, lúc này càng thêm không vui.

Ban tên?

Ngươi cũng xứng ban tên cho cháu trai của trẫm?

Loại tiện nghi này đến phiên ngươi tới chiếm hả?

Ngươi vứt trẫm ở đâu rồi?

Vĩnh Thịnh Đại Đế mặt đầy không vui.

Mà nụ cười trên mặt Tô Văn Cảnh có chút cứng đờ.

Ngay sau đó khẽ nhíu mày.

"Bệ hạ, nếu không thần đổi chữ khác?"

Tô Văn Cảnh chậm rãi nói.

Cũng vào lúc này.

Lại một giọng nói vang lên.

"Bệ hạ, chỉ huy sứ Huyền Đăng ty Cố Ninh Nhai cầu kiến."

Rất nhanh, khi Vĩnh Thịnh Đại Đế vừa đồng ý gặp.

Cố Ninh Nhai vội vàng chạy tới, vẻ mặt hưng phấn.

"Bệ hạ."

"Ta đã nghĩ ra cho Cẩm Niên một cái tên, Đại Bằng."

"Hi vọng Cẩm Niên có thể giống như Đại Bàng, tương lai giương cánh bay cao, về sau gọi là Cố Đại Bằng, bệ hạ cảm thấy thế nào?"

Cố Ninh Nhai mặt mũi tràn đầy phấn khởi nói.

Liếc mắt thấy Tô Văn Cảnh, hắn càng kích động.

"Văn Cảnh tiên sinh, ngươi cảm thấy có ý nghĩa không?"

Hắn đắc chí gật gù.

"Cút!"

Hai giọng nói trăm miệng một lời.

Ngươi cũng xứng?

Trong lòng cả hai người không khỏi hiện ra cùng một câu.

Cố Ninh Nhai đi rồi.

Ăn trúng hai bàn tay mới rời đi.

Khiến Cố Ninh Nhai tức tối đó là, Hoàng đế cho mình một cái tát, hắn nhận, dù sao là Hoàng đế, bản thân không thể trêu vào.

Nhưng Tô Văn Cảnh ngươi tính là gì?

Đánh ta đúng không?

Được thôi, ngươi đừng để bị ta bắt đến tay, chụp được, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Cố Ninh Nhai bụm mặt rời đi, sau khi đi ra hoàng cung, một tên chân chó không khỏi vội đi tới, mặt tươi cười nịnh bợ.

"Chỉ huy sứ, ta thấy ngài mặt đầy cảnh xuân như vậy, có phải là có chuyện tốt gì không ạ?"

Người sau cười hì hì nói.

Rất nhanh, trong kinh đô lại có thêm một người “cảnh xuân đầy mặt”.

Mà trong cung.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đặt giấy tuyên thành của Tô Văn Cảnh sang một bên, sau đó chậm rãi nói.

"Chuyện Khổng gia, Văn Cảnh tiên sinh nghĩ như thế nào?"

Cho Cố Ninh Nhai một tát không có chuyện gì, gia hỏa này dù sao cũng da dày thịt béo, còn Tô Văn Cảnh thì vẫn nên nhịn một chút.

"Khổng gia?"

Tô Văn Cảnh hơi im lặng, nhưng sau khi thoáng suy nghĩ, hắn không khỏi mở miệng nói.

"Đế vương nổi trận lôi đình, ban ân cuồn cuồn."

Tô Văn Cảnh nói ra suy nghĩ của mình.

Ý tứ rất đơn giản, hù dọa Khổng gia một chút, lúc này lại cho vài chỗ tốt, giống như ngày tuyết tặng than, thứ nhất có thể ổn định người đọc sách thiên hạ, thứ hai có thể khiến vương triều Đại Hạ ngồi vững lễ nghi chi bang.

Đối với quốc gia là có chỗ tốt.

Dù sao Khổng gia đã mất đi căn cơ, sau này sẽ dần dần suy yếu, nước ấm luộc ếch xanh, Khổng gia cũng hết biện pháp.

"Ừ."

"Trẫm cũng có ý đó, nhưng chuyện vô tích sự này, trẫm định để Cẩm Niên làm."

"Tiên sinh cảm thấy thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi đối phương.

"Thần cảm thấy không tệ."

Tô Văn Cảnh cũng biết Vĩnh Thịnh Đại Đế rõ ràng muốn cho Cố Cẩm Niên đi làm người tốt.

Dù sao bệ hạ nổi trận lôi đình muốn thu thập Khổng gia, đối với dân chúng mà nói không phải chuyện gì xấu, các vương triều khác đều ra tay với Khổng gia, hơn nữa Khổng gia bị Thánh nhân trừng phạt, hợp tình hợp lý.

Chỉ là nếu Cố Cẩm Niên đứng ra giảng hòa vậy thì quá tốt.

Thứ nhất, có thể lại đề cao phẩm đức của Cố Cẩm Niên, thứ hai cũng coi như hòa hoãn sơ sơ mâu thuẫn giữa Cố Cẩm Niên cùng Khổng gia ở giữa.

Đây là một chuyện tốt.

"Văn Cảnh tiên sinh, có một chuyện này trẫm cần thương nghị cùng ngươi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn vào Tô Văn Cảnh.

"Tính ra Cẩm Niên cũng sắp trưởng thành, Nho gia Lập Ngôn, liền có thể cập quán."

"Sau khi cập quán, nhất định phải phong hầu, có điều Hầu gia chỉ là tước vị, chức quan này, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên an bài Cẩm Niên đi nơi nào trong lục bộ đây."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bàn đến chuyện chức quan.

Cố Cẩm Niên phong hầu là một chuyện.

Chủ yếu vẫn là chức quan.

Hầu gia là thân phận, là biểu tượng, chức quan mới là quyền lực chân chính.

"Bắt đầu từ Lễ bộ đi."

Tô Văn Cảnh trầm tư một phen, rồi nói như thế.

Lục bộ.

Lại bộ, Hình bộ, Công bộ, Hộ bộ, Binh bộ, Lễ bộ.

Mỗi bộ đều rất quan trọng, nhưng căn cứ vào hình thái chính trị khác biệt, từng bộ cũng sẽ trở nên khác biệt.

Ví dụ như nói, thời kì khai quốc, Lại bộ có quyền lực lớn nhất, xét cho cùng Lại bộ có thể thiết lập quan viên, khảo sát hành vi của quan viên vân vân.

Khi quốc gia ổn định, địa vị Hộ bộ càng nâng cao, chuyện quay xung quanh một vương triều vĩnh viễn là kế hoạch dân sinh lâu dài, ngay cả thời kì chiến loạn, địa vị Hộ bộ cũng không tệ, đơn giản là bởi thời kì chiến loạn, Hộ bộ nhất định phải toàn lực phối hợp với Binh bộ.

Cuối cùng đó là Lễ bộ, thái bình thịnh thế, Lễ bộ tương đương với mặt mũi của quốc gia, bên trong thì tập trung giáo dục Nho đạo, bên ngoài thì tập trung vào ngoại giao với các quốc gia, ngoài ra, địa vị của người đọc sách càng ngày càng cao, địa vị Lễ bộ cũng vì vậy càng ngày càng cao.

Về phần Công bộ, Hình bộ, và Binh bộ, phải tùy tình huống mà định ra, chủ yếu vẫn phải xem có đánh trận hay không, nếu đánh trận, địa vị của ba bộ này sẽ cao lên rất nhiều, quyền quyết định ở trong tay bọn họ.

Nếu không đánh trận, vậy sẽ yên ả rất nhiều.

Nhưng xét từ góc độ thực tế, Công bộ hẳn là bộ mạnh nhất, liên quan đến toàn bộ quốc gia và dân sinh đại kế, bao gồm vận hành triều đình, nhưng vấn đề là trong xã hội phong kiến địa vị của Công bộ lại thấp nhất.

Không có cách nào, luận địa vị, Lễ bộ là người đọc sách, có mặt mũi.

Luận tài phú, quan viên Hộ bộ, trong túi có tiền.

Luận quyền lực, tất cả quan viên lớn nhỏ đều phải nghe theo Lại bộ sắp xếp, nắm đại quyền trong tay.

"Lễ bộ?"

Nghe được câu trả lời của Tô Văn Cảnh, Vĩnh Thịnh Đại Đế có phần không hài lòng.

Mặc dù Lễ bộ cũng có địa vị, nhưng cuối cùng không phải bộ có thực quyền, hắn khẽ lắc đầu nói.

"Lễ bộ có chút không ổn, ta định sắp xếp cho Cẩm Niên đến Hình bộ hoặc Lại bộ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, đây là ý của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận