Đại Hạ Văn Thánh

Chương 210 Oán khí như biển, nỗi khổ chúng sinh, Cố Cẩm Niên vì dân lập mệnh 4

Lúc này.

Trong hoàng cung Đại Hạ.

Một giọng nói giận dữ vang lên.

"Đừng tưởng trẫm không biết các ngươi đang nghĩ gì."

"Bây giờ Giang Ninh quận đã bình loạn, các ngươi tới thỉnh tội, chẳng phải là muốn chiếm được dân tâm sao?"

"Bàn tính của các ngươi gảy thật là tốt đấy."

"Lão nhị, chuyện Giang Ninh quận, ngươi không hề bận bịu giúp đỡ gì, hiện tại vạch tội để thu phục lòng người thì ngươi tới đầu tiên?"

"Còn có ngươi, lão đại, ngươi thật đúng là lợi hại, những năm này để ngươi giám quốc, ngươi chỉ nghĩ cách lôi kéo lòng dân thôi phải không?"

"Lão tam, ngươi ngậm miệng lại cho trẫm, ngươi chạy tới là có ý đồ gì, cho rằng trẫm không biết sao?"

"Nói cho các ngươi biết, sự tình Giang Ninh quận, là một mình Cố Cẩm Niên bình định được, phần công lao thiên đại này, chỉ dành cho hắn."

"Không tới lượt ba người các ngươi."

Trong điện Dưỡng Tâm.

Đại Đế Vĩnh Thịnh nổi trận lôi đình, ba nhi tử của ông lần lượt tới đều là vì vạch tội thương nhân Giang Ninh quận.

Chuyện này nếu đổi lại thành người khác, ông không có gì để nói.

Đổi thành ba nhi tử của mình, làm sao ông không tức giận được?

Mặc dù lão tam chưa kịp thỉnh tội, nhưng chạy tới là có ý gì? Trong lòng của ông còn không rõ ràng?

Lúc có việc thì không chịu làm.

Lúc có công lại đến hưởng bớt?

Suy nghĩ viễn vông?

Ba vị hoàng tử quỳ trên mặt đất, sắc mặt đều khá khó coi.

Thái tử rất chán nản, hắn là bị kéo đi, người dưới trướng nhất định bắt hắn đến thỉnh tội.

Bây giờ thì tốt rồi, bị ăn mắng.

Về phần Tần Vương thì càng buồn bực hơn, hắn nghìn tính vạn tính, nhưng không nghĩ tới phụ hoàng lại đem công lao cho Cố Cẩm Niên.

Sớm biết vậy còn không bằng đừng tới.

Về phần Ngụy Vương là xui xẻo nhất, hắn hoàn toàn là bị lão cha của mình gọi qua, kết quả vừa đến đã phải ăn mắng.

Cứ nhất quyết cho rằng hắn cũng tới lĩnh công.

Muốn giải thích lại không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể cúi đầu chịu mắng.

Sau khi mắng một trận.

Vĩnh Thịnh Đại Đế thở hắt ra, nhìn qua ba người, ánh mắt lạnh như băng nói.

"Chuyện Giang Ninh quận, trong lòng trẫm tự có tính toán, không đến lượt các ngươi không biết xấu hổ mà tới đây."

"Đợi đến giờ Mão hôm nay, trên buổi thiết triều, trẫm sẽ xử lý."

"Đều cút hết cho trẫm."

Ông nói, bảo ba người về đi.

Ba người đứng thành một hàng, chán chường rời đi, không dám ở đây ngây ngốc thêm nữa.

Đợi rời khỏi đó.

Ngụy Vương không nhịn được nói trước.

"Lão đại, lão nhị, các huynh ăn no không có chuyện gì làm, trêu chọc lão gia tử làm cái gì? Thật sự không sợ chết à?"

Ngụy Vương lên tiếng, có chút buồn bực.

"Liên quan gì đến ta, còn không phải tại lão đại sao."

Tần Vương điện hạ hai tay xỏ vào trong tay áo, cũng tức giận nói.

"Ta?"

"Tại sao lại tại ta."

"Hai người các ngươi, thật sự biết nói chuyện đấy."

Thái tử béo béo mập mập, nhưng cũng không đấu lại hai đệ đệ mình.

"Thôi, đừng nói nữa, lần này xem ra lão gia tử thật sự muốn động thủ với thế gia Giang Ninh quận, nhưng công lao lớn như thế lại cho Cố Cẩm Niên hết, thật sự nghĩ mãi mà không ra."

Ra khỏi cung điện.

Tần Vương điện hạ cũng không nhịn được lên tiếng, cả người cũng tùy ý hơn.

"Đúng vậy, cho Cố Cẩm Niên làm gì? Cho dù bách tính nhận ân tình của hắn, nhưng hắn cũng không phải người của hoàng thất chúng ta, muốn lòng dân hướng về như vậy làm cái gì?"

Ngụy Vương điện hạ cũng nói theo.

Về phần Thái tử lại không lên tiếng.

"Cũng chưa chắc đạt được bao nhiêu dân vọng."

"Cố Cẩm Niên nhiều nhất chỉ đưa ra một bản tấu chương."

"Công lao thực sự, người phía dưới ngươi đoạt một chỗ ta đoạt một chỗ, qua ba năm năm, có mấy người Giang Ninh quận có thể nhớ kỹ hắn?"

"Lại nói, hắn có thể vạch tội ai? Tam đại thế gia Giang Ninh quận, ai cũng không dễ động, ma mới biết hắn sẽ chọn ai."

Tần Vương xem thường.

Công lao này, mặc dù là vô cùng to lớn.

Nhưng vấn đề là muốn xem cho ai, cho ba bọn hắn còn dễ nói, dù sao cũng là hoàng tử, mặc kệ ai đăng cơ, đối với quốc gia đều là chuyện tốt.

Nhưng cho Cố Cẩm Niên, kỳ thật tác dụng không lớn lắm.

Hơn nữa, công lao này không muốn cũng không có vấn đề gì, tối thiểu nhất sẽ không đắc tội với người khác, tam đại thế gia Giang Ninh quận, đắc tội bất cứ nhà nào cũng đều phải gánh vác nguy hiểm.

Cho nên không dính dáng tới cũng không phải điều xấu.

Nhưng ngay lúc ba người đang ngươi một câu ta một câu.

Bất thình lình.

Một giọng nói.

Từ ngoài cửa cung, chậm rãi vang lên.

"Học trò Cố Cẩm Niên."

"Hôm nay, vì ngàn vạn bách tính Giang Ninh quận, minh oan tố tội."

Giọng nói ẩn chứa hạo nhiên chính khí, tại thời khắc này vang lên.

Lúc này.

Trời còn chưa sáng.

Giọng nói đó vang vọng toàn bộ kinh đô Đại Hạ, không hiểu sao lại sở hữu một sức mạnh kỳ lạ.

Truyền khắp mọi nơi trên kinh đô Đại Hạ.

Thời điểm này.

Tất cả mọi người đều giật mình.

Bị âm thanh này chấn động.

Trong Hoàng cung, ba người Thái tử cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Về phần nội cung.

Vĩnh Thịnh Đại Đế khẽ nhíu mày, ông biết Cố Cẩm Niên nhất định sẽ động đến những thương nhân kia, nhưng không ngờ là sớm như vậy mà Cố Cẩm Niên đã đến rồi?

Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng.

Trong phút chốc.

Ngoài cửa cung.

Một luồng sáng kinh hoàng xông thẳng lên Cửu Trọng Thiên.

Ánh sáng vạn trượng.

Nhưng chính xác là luồng sáng màu đen, đó là oán khí, ngập trời oán khí.

Như một đám mây đen, vào lúc này đang diễn hóa thành một bức họa người chết đói ngàn dặm.

Người chết đói, người cầu sinh, người tuyệt vọng, người đổi con lấy thức ăn, đất đai cằn cỗi không một cọng cây ngọn cỏ.

Bức họa kinh hoàng về nạn đói xuất hiện trên bầu trời, khiến người đời chấn động cực mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận