Đại Hạ Văn Thánh

1250 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(11)

Điểm đáng sợ của tranh luận, không ở chỗ ai đúng ai sai.

Mà là tất cả mọi người không ý thức được, chuyện này đã không phải là Tần Vương rốt cuộc có làm hay không.

Ngược lại biến thành.

Nếu Cố Cẩm Niên ra mặt giúp Tần Vương, Tần Vương không chết, như vậy Cố Cẩm Niên chính là vi phạm phẩm đức, không phải Thánh Nhân.

Nếu Cố Cẩm Niên không ra mặt, hoặc Tần Vương chết rồi, Cố Cẩm Niên vẫn là phẩm chất Thánh Nhân như trước.

Nói cách khác, trải qua sự lên men và không ngừng suy đoán của những ngôn luận này.

Tất cả mọi người đều có chung một nhận thức theo bản năng.

Đó là Tần Vương thật sự đã làm những chuyện này, ông ta không bị oan uổng.

Chẳng qua triều đình sẽ xử lý như thế nào mà thôi.

Đây chính là điều đáng sợ của lời đồn, cũng là điểu đáng sợ của dư luận xấu.

Một người có tiếng xấu, mặc kệ hắn ta làm gì, mọi người đều sẽ có những suy nghĩ xấu về hắn.

Không có ai quan tâm đến chân tướng.

Bởi vì bọn họ chỉ tin vào những gì mình cảm thấy là đúng sự thật.

Đương nhiên có hai nguyên nhân chủ yếu quyết định chuyện này, thứ nhất là không có lửa thì sao có khói, mười hai Đại Nho, cộng thêm bốn bộ lớn gồm Lễ bộ liên hợp vạch tội, điều đó chứng minh có chuyện như vậy.

Thứ hai là Tần Vương nhận tội.

Không ai biết Tần Vương lúc đó có tâm trạng thế nào, bọn họ chỉ biết là Tần Vương đã nhận tội.

Sau khi trải qua một vài lần thổi phồng, khiến việc nhận tội này trở nên hợp lý, như vậy chính là ông ta đã nhận tội.

Mà trong kinh đô.

Mưu sĩ của Tần Vương đã đi tới Văn cung.

Văn cung Đại Hạ.

Vô cùng to lớn.

Nhưng không thể đi vào Văn cung, có thị vệ trấn giữ, dù mưu sĩ của Tần Vương nói rõ thân phận của mình, thị vệ cũng không cho thông hành.

Cố Cẩm Niên đã nói, không có chuyện lớn, không cần gọi hắn.

Muốn đi vào, trừ phi là Hoàng đế, hoặc là Thái tử hoặc Tần Vương tự mình tới, thậm chí có khi Thái tử và Tần Vương tới, cũng vô dụng.

Không có thánh chỉ của bệ hạ, bọn họ tuyệt không cho vào.

Miễn cho có người quấy rầy Cố Cẩm Niên ngộ đạo.

Cố Cẩm Niên ngộ đạo không phải chuyện nhỏ, không ai dám gánh chịu trách nhiệm như vậy.

Cho nên, mưu sĩ của Tần Vương nghĩ hết mọi cách, vẫn không thể nào vào được.

Mà ở trong hoàng cung.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Đã qua một canh giờ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng ở trong điện Dưỡng Tâm, một người, lẳng lặng đứng đấy một canh giờ.

Những lời Tần Vương nói lúc nãy vẫn rõ mồn một bên tai.

Nói thật, thân là phụ thân, nhìn thấy nhi tử mình có vẻ chết lặng cùng ánh mắt tuyệt vọng đó, Vĩnh Thịnh Đại Đế sao có thể không có cảm giác gì?

Ông đã hơi tin tưởng, Tần Vương không làm những chuyện này.

Nhưng tôn nghiêm của Đế Vương, khiến ông không thể cúi đầu.

Tôn nghiêm của phụ thân, khiến ông không có khả năng thừa nhận sai lầm.

Nhất là khi Tần Vương nói một câu cuối cùng rằng muốn cùng ông đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, điều này khiến ông tức giận, cũng làm ông đau lòng muốn chết.

Giữa phụ tử với nhau lại ồn ào đến tình trạng này.

Đây là thất bại khi làm phụ thân.

Nhi tử của mình bảo mình ban cho nó được chết.

Đây cũng thất bại khi làm phụ thân.

Nước mắt rơi xuống.

Vĩnh Thịnh Đại Đế chung quy vẫn là người bình thường, ông không phải thần, đối mặt với chuyện như thế này, ông cũng đau lòng khổ sở.

Nhưng ông biết, mình nhất định phải làm như vậy.

Bởi vì Lý Thiện nói không sai.

Tần Vương nhất định phải đến đất phiên.

Đã ồn ào náo loạn đến tình trạng này, trong lòng ông biết rõ ràng.

Nhi tử này đã hoàn toàn thất vọng về ông, không ôm ấp bất cứ kỳ vọng gì nữa.

Không nói hai người là kẻ thù, nhưng sau này tuyệt đối cũng không phải quan hệ phụ tử.

Tan vỡ cuối cùng đã tan vỡ, làm thế nào cũng không thể bù đắp nổi.

Ông chỉ hi vọng, đợi sau này, Tần Vương có thể hiểu được khó xử của ông.

Khó xử khi làm một phụ thân.

Khó xử khi làm một Đế Vương.

Tương lai chỉ có một Hoàng đế, người đó chỉ có thể là Thái tử.

"Truyền ý chỉ của trẫm."

"Để Thượng thư Lễ bộ, Thượng thư Lại bộ, Thượng thư Hình bộ, Thượng thư Binh bộ, mười hai Đại Nho Ngự Sử đài, tiến cung gặp trẫm."

Trong ánh sáng u ám.

Giọng của Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe rất trống rỗng và cả âm u.

"Nô tài tuân chỉ."

Lưu Ngôn đáp lời xong liền đứng dậy.

Nhưng mà Vĩnh Thịnh Đại Đế nói tiếp.

"Đừng để kinh động đến Cẩm Niên."

"Chuyện này, trẫm tự có định đoạt."

Giọng của ông rất bình tĩnh.

Vừa rồi ông đã nghe được lời nói của Thái tử, cũng biết Thái tử muốn làm gì.

Lúc này, ông không muốn kinh động Cố Cẩm Niên.

Đây là chuyện nhà của bọn họ, cũng không cần Cố Cẩm Niên đến xử lý.

"Tuân chỉ."

Người sau sững sờ, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Mà cùng lúc đó.

Ở trong thiên lao.

Tần Vương ngồi trên đống cỏ, ánh mắt của ông ấy đờ đẫn, ai cũng không biết ông ấy đang suy nghĩ gì.

Hơn nữa tóc tai bù xù giống như một người điên.

"Vương gia."

"Ngài cúi đầu nhận sai đi."

Lúc này, mưu sĩ của ông ấy xuất hiện, nhờ vào quan hệ nên đã gặp được Tần Vương.

Ông ta rơi nước mắt, thuyết phục Tần Vương.

Chỉ là Tần Vương không trả lời, mà cắn đầu ngón tay chảy máu, chết lặng không thôi viết lên trên tường ba chữ.

【 Trường Vân Thiên 】

Sau đó lại bôi xóa ba chữ này đi.

Không nói lời nào.

Mưu sĩ đứng phía sau sững sờ.

Nhưng cũng hiểu được ý của Tần Vương.

Như thế.

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng.

Một tiếng chuông đột ngột vang lên.

Tiếng chuông từ kinh đô Đại Hạ.

Vang lên trong Văn cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận