Đại Hạ Văn Thánh

1338 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (8)

Nghe Lý Nhược Du nói vậy, Trường Vân Thiên im lặng không lên tiếng, mà Lục Thành Ngôn ở bên cạnh không khỏi mở miệng.

"Lần này bách quan trong triều cùng chung ý kiến, tất nhiên có bí mật không thể cho ai biết."

"Tuy nói là sư huynh buộc tội Cố Cẩm Niên, cũng không thể nào không có một người nói giúp được."

"Có điều, Trường sư huynh, chúng ta thật sự phải ở lại vương triều Đại Hạ này mãi sao?"

"Không bằng chúng ta rời đi đi? Vương triều Đại Hạ này dù sao cũng không phải chiến trường chân chính của chúng ta, Cố Cẩm Niên đã sắp ngưng tụ khí thế, với tình hình và thế cục của các phương diện hiện tại, là cực kì bất lợi với chúng ta."

Lục Thành Ngôn mở miệng.

Bọn họ vốn cảm thấy sau khi đi tới vương triều Đại Hạ sẽ có thể áp chế Cố Cẩm Niên, hiện tại xem ra, chuyện này gần như là không có khả năng.

"Không!"

Trường Vân Thiên lắc lắc đầu, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía hai người, nói: "Mặc kệ như thế nào, tiếp tục ở lại vương triều Đại Hạ."

"Ít nhất là mặc kệ thế nào, cũng phải áp chế Cố Cẩm Niên một thời gian."

"Thiên mệnh chi tranh còn chưa có bắt đầu, hiện tại cho dù có thua thì chúng ta cũng sẽ không thiệt hại quá nhiều."

"Nhưng nếu không thắng được Cố Cẩm Niên một đầu thì ta không cam lòng, vả lại khi ta đến vương triều Đại Hạ cũng mang theo cả nhiệm vụ."

"Vương triều Đại Hạ có dấu vết của một món thần khí, nếu như cuối cùng ta không tìm ra được, chờ tới khi cuộc chiến thiên mệnh diễn ra, đối với ta mà nói cũng không phải một chuyện tốt."

Trường Vân Thiên lắc lắc đầu.

Đương nhiên lý do hắn ta nói nhiều như vậy, chủ yếu là vì hắn ta không phục.

Hắn ta thật sự không phục.

Cơn oán hận này nghẹn ở trong lòng, làm cho hắn ta vô cùng khó chịu, giờ đây cái gì hắn ta cũng không muốn, chỉ thầm nghĩ một việc là nhất định phải đè đầu Cố Cẩm Niên một lần.

Chẳng sợ chỉ một lần thôi cũng được.

Nghe nói như vậy, hai người khác đành im lặng.

Thật không phải là cái gì khác, cũng không phải không có tự tin, chủ yếu là hiện tại bách quan đã ngồi chung trên một chiến tuyến, hoàn toàn bài xích ba người họ ra bên ngoài.

Có phải là đồng lòng vời Cố Cẩm Niên hay không thì không biết, dù sao cũng không cùng một lòng với bọn họ.

Này tương đương với việc tìm phiền toái trong nội bộ của kẻ địch, đây có phải là tự tìm khổ để ăn không?

Nói đến nói đi thì vẫn là như vậy.

Khi trước gặp thiên tai vào mùa hè, Trường Vân Thiên rất tự tin, cũng quá tự phụ, nếu như lúc ấy Trường Vân Thiên đưa cuốn Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh ra trước thời gian thì đã không tới lượt Cố Cẩm Niên.

Cố Cẩm Niên xưng người đọc sách của Đại Hạ, gia tăng số mệnh, nguyện mỗi người như rồng, trình ra Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Che đậy tất cả ánh sáng của hắn ta.

Nếu không, Trường Vân Thiên cứu vớt thương sinh Đại Hạ, cho dù là Hoàng Đế Đại Hạ biết Trường Vân Thiên hắn lòng mang ý xấu thì lại có thể làm thế nào? Cho dù Cố Cẩm Niên có biết Trường Vân Thiên hắn là kẻ địch thì lại có thể làm thế nào?

Chỉ cần Trường Vân Thiên không làm chuyện đi ngược lại với lòng của muôn dân, không làm việc giết hại dân chúng, ai cũng không thể có biện pháp gì với hắn.

Thua một nước cờ, là thua cả bàn cờ.

Cho nên, đối với hành vi này của Trường Vân Thiên, hai người vẫn có chút không bằng lòng.

Nhưng dù sao Trường Vân Thiên vẫn là sư huynh của bọn họ, bọn họ cũng không tiện nói thẳng.

"Trường sư huynh, chuyện Bất Dạ Thành Đại Hạ này không thể buộc tội Cố Cẩm Niên, tiếp theo nên dùng biện pháp gì giải quyết đây?"

Lý Nhược Du mở miệng, nhìn Trường Vân Thiên, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.

"Việc Bất Dạ Thành của Đại Hạ thật đúng là ta nhìn chưa đủ xa."

"Hôm qua Hứa Ngôn muốn ta buộc tội, hôm nay trên triều ông ta lại phản bội, người như thế khó mà thành việc lớn."

"Nhưng mà từ chuyện này nhìn ra, nhất định có bí mật mà ta chưa biết."

"Trước mắt ta thật sự không biết rằng tại sao thái độ của bách quan lại đột nhiên chuyển biến lớn như thế, cho nên bước tiếp theo trong kế hoạch rất khó thực hiện."

Trường Vân Thiên mở miệng.

Hắn ta không ngốc, bách quan đột nhiên thay đổi tính nết, mấy ngày hôm trước đều nhìn Bất Dạ Thành không vừa mắt, đột nhiên lại cảm thấy không gì tốt bằng Bất Dạ Thành.

Nếu như trong chuyện này không có bí mật, chết sống hắn ta cũng không tin.

"Trường sư huynh, trong lời nói của bọn họ, có lẽ ta có thể đoán được một chút."

"Không phải hôm qua bệ hạ yêu cầu bách quan quyên ngân sao?"

"Nghe nói số tiền Lễ Bộ Thượng Thư và Công Bộ Thượng Thư quyên cực kỳ khủng bố, nhưng cụ thể nhiều ít bao nhiêu cũng không rõ ràng, nhưng mà có thể làm cho người như Ngụy Nhàn xác nhận là một con số đáng kinh ngạc thì nghĩ đến ít nhất cũng phải mấy chục vạn lượng bạc trắng, thậm chí còn là một triệu cũng nên?"

"Có khi nào là loại tình huống này hay không, Bất Dạ Thành của Đại Hạ quá kiếm ra tiền, sau khi bách quan biết được thì hối hận không kịp, mà Cố Cẩm Niên vì mượn sức của bách quan nên chia cho mọi người, cho nên ích lợi móc nối, mới có thể nghiêng về một bên."

"Nếu không thì trong cái triều đình này, cho dù có sự tình gì, chỉ cần có tranh luận sẽ không có khả năng xảy ra tình huống như vậy được."

Lý Nhược Du mở miệng, nói vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận