Đại Hạ Văn Thánh

355 Thiết lập Kỳ Lân các. Vương triều Đại Hạ tái khởi mầm tai vạ, giết cả thôn ở biên cảnh khiến cả nước phẫn nộ.(3)

“Bệ hạ.”

“Thám tử biên cảnh phương Bắc đến báo, nửa tháng gần đây ở biên cảnh nhiều lần phát sinh chuyện đánh cướp. Hết ngày hôm qua đã có bảy thôn trang bị cướp bóc tiền tài. Trong đó có hai thông trang bị giết sạch cả thôn. Tổng cộng có 457 nhân khẩu.”

“Tướng quân trấn thủ biên cảnh phát tấu đến, xin bệ hạ cho phép xuất ba ngàn quân tiễu sát tặc tử xâm lấn.”

Tả thị lang vừa nói vừa đưa tấu chương lên.

Nguỵ Nhàn nhận lấy đưa cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Sau khi người kia lật tấu chương đọc xong, khuôn mặt trực tiếp lạnh xuống.

“Hung Nô đáp lại như thế nào?”

Nơi biên cảnh thường xuyên xảy ra chuyện như vậy chỉ là bình thường mà nói đều là cướp bóc dê bò, tiền tài. Loại chuyện như giết cả thôn này có chút ác liệt.

“Hồi bệ hạ, nước Hung Nô đáp lại là việc này không phải bọn hắn gây nên. Mà là do một chút giặc cướp làm ra.”

“Nhưng tướng quân biên cảnh hồi báo là người Hung Nô cải trang, mặc quần áo của Đại Hạ ta.”

Binh bộ Tả thị lang đáp lời.

Nghe nói vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Những năm qua xảy ra chuyện như vậy cũng đều là lý do giống nhau.

Tìm không thấy chứng cứ, thật sự là khó mà tiến công.

“Chư vị ái khanh có ý gì?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế không trả lời mà nhìn qua văn võ toàn triều, lên tiếng hỏi thăm.

Dứt lời.

Chúng đại thần không nói gì, sau khi thoáng suy nghĩ Lễ bộ thị lang mở miệng.

“Bệ hạ.”

“Thần cho rằng, biên cảnh rỗi loạn, lâu dài đều có. Nhưng mà chuyện như giết sạch cả thôn thật làm người giận sôi. Có thể để đại doanh phái ra ba ngàn người ngày đêm tuần tra. Nhìn xem có bắt lấy những người Hung Nô này không.”

“Nếu có thể bắt lấy thì cũng có thể thương lượng. Nếu không thể bắt lấy cũng có thể đề phòng hữu hiệu chuyện đánh cướp, giết sạch cả thôn.”

Lễ bộ Tả thị lang nói. Đây là đề nghị của hắn.

Nhưng mà Binh bộ Tả thị lang lập tức nói.

“Bệ hạ, thần cho rằng không ổn. Chuyện biên cảnh bị đánh cướp thật sự thường xuyên phát sinh nhưng đều là đánh cướp dê bò. Triều đình chỉ cần đền bù một chút thì bách tính không một lời oán giận nhưng phát sinh chuyện giết sạch cả thôn. Nếu còn ngồi yên nhìn.”

“Chỉ sợ sẽ mất dân tâm ở biên cảnh.”

“Cho nên thần cho rằng nên phái đại quân âm thầm tuần tra. Nếu phát hiện giết chết bất luận tội. Ở biên cảnh một bước cũng không nhường, thứ nhất là để hiện lộ rõ ràng quốc uy Đại Hạ ta. Thứ hai là cảnh cáo người Hung Nô. Nếu như việc này thật sự có quan hệ với người Hung Nô thì cũng có thể coi như là uy hiếp. Nếu như không có quan hệ với Hung Nô thì Đại Hạ ta cũng không sợ.”

Binh bộ Tả thị lang lên tiếng.

Người ta đã bắt nạt đến đầu rồi còn ở đây phòng bị làm gì?

“Không thể.”

“Mặc dù việc này đáng hận nhưng nếu xuất kích mãnh liệt như vậy tất yếu dẫn đến nước Hung nô phàn kích cường liệt.”

“Đến lúc dó sẽ càng nhiều bách tính lọt vào tàn sát.”

“Nên lấy thủ đoạn lôi kéo. Nếu làm không cẩn thận rất có thể sẽ khai chiến.”

Lễ bộ Tả thị lang trực tiếp cự tuyệt.

Hắn cũng không phải sợ mà là cân nhắc cảm thụ của bách tính biên cảnh. Bản thân người ta là kỵ binh nổi danh, đi đến tự do. Cho dù vương triều Đại Hạ có phái ra ba ngàn quân tinh nhuệ cũng chưa chắc có thể làm nên chuyện gì.

Ngươi truy ta đuổi, lãng phí thời gian không nói.

Nhưng nếu muốn thật sự giết thì lúc đó sẽ rước lấy phiền phức, rất có khả năng chính là hai nước khai chiến.

“Đao đã đến tận đầu còn có gì phải sợ chứ?”

“Đánh thì đánh. Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ tuyên chỉ khai chiến. vương triều Đại Hạ ta bây giờ binh cường mã tráng, lần này quốc vận nước Hung Nô bị suy yếu càng là cơ hội ngàn năm có một. Mượn cơ hội này phát binh Hung Nô.”

“Đến lúc đó tất nhiên cả nước sẽ reo hò. Một trận chiến bình loạn, thu phục đất mất, được cả dân tâm.”

Binh bộ Tả thị lang nói, chủ động xin cầu Vĩnh Thịnh Đại Đế khai chiến.

Vừa dứt lời, lập tức võ tướng cùng nhau mở miệng.

“Chúng thần đồng ý.”

Triều hội hôm nay, mục đích của bọn hắn đúng là điều này. Chuyện giết sạch cả thôn chỉ là một mồi dẫn lửa mà thôi.

Nhìn thấy tập đoàn võ tướng cùng nhau nói.

Tập đoàn quan văn cũng ngồi không yên.

“Bệ hạ, quyết không thể khai chiến. Bây giờ ngân lượng trong quốc khố không nhiều. Tu sửa Vĩnh Thịnh đại điển còn đang thiếu đại lượng kinh phí. Khó khăn ở quận Giang Ninh còn chưa hoàn toàn ổn định thì Liêu Châu lại phát sinh khô hạn. Ba quận Tây Nam mấy ngày nay mưa to phá huỷ không ít hoa màu. Thu hoạch của năm sau tất nhiên sẽ giảm mạnh.”

“Còn có Trung Long nhất đại phát sinh lũ lụt. Bình phủ Đông Xuyên đang có thiên tai. Khắp nơi đều cần ngân lượng phát cứu. Nếu như khai chiến mà không có phần thắng tuyệt đối thì vương triều Đại Hạ không thể thừa nhận.”

“Xin bệ hạ nghĩ lại.”

Các quan văn còn lại cũng thi nhau nói. Ngoại trừ Lý Thiện trầm mặc không nói, các quan văn còn lại đều lên tiếng ngăn cản.

Trên Long ỷ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút trầm mặc.

Hắn nhìn lướt qua văn võ toàn triều. Một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.

“Làm dự bị chiến tranh như Binh bộ đề xuất. Nếu như tình hình nghiêm trọng thì chuẩn bị tốt cho chiến tranh.”

“Hộ bộ nghiêm thu lương thảo. Khống chế giá lương thực cả nước, không để phát sinh chuyện tranh đoạt.”

“Công bộ kiểm kê quân nhu, vận chuyển một số lượng nhất định tiến về phương Bắc.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói. Hắn không trực tiếp đồng ý tác chiến mà là dự bị chiến tranh. Nhưng trong nháy mắt đã rước lấy một mảnh xôn xao.

“Bệ hạ, không thể được.”

“Bệ hạ, tuyệt đối không thể.”

“Trận chiến này không thể đánh. Nếu không Đại Hạ sẽ bị sụp đổ.”

Mấy vị Thượng thư vội vàng quỳ xuống cầu xin Hoàng đế thay đổi chủ ý. Nhất là Hà Ngôn càng bày ra vẻ mặt đưa đám nói.

“Nếu khai chiến, lương thảo quân như chính là Thiên văn sổ tự. Sau khi khao thưởng tam quân, quốc khố sẽ trống rỗng. Vĩnh Thịnh đại điện không thể hoàn thành trong vòng mười năm. Thiên tai nhân hoạ các nơi không có ngân lượng cấp phát. Xin bệ hạ nghĩ lại.”

Hà Ngôn bắt đầu tính toán sổ sách. Hắn là Hộ bộ thượng thư, chỉ có thể dùng cái này nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận