Đại Hạ Văn Thánh

1229 Đem Tể tướng Lý Thiện, giam thiên lao, ngày mai xử trảm, chu di cửu tộc(4)

Quận Lũng Tây, quận Nam Địa, quận Đông Lâm, quận Giang Trung là những nơi không thể thu thuế được.



Trước đây quận Giang Ninh cũng là như thế, trước mắt vẫn đang trong thời kỳ miễn thuế, có thể thu tới tay được bao nhiêu?



Ba tháng kết toán một lần nghe không khó nhưng nhiều nhất chỉ có thể kết toán một tháng. Những thứ khác chỉ có bạc mới có thể kéo lấy, không thể đem người lừa qua đi, sau đó đùa nghịch lưu manh chứ?



Nếu là thời kì khác thường thì đây cũng là một cách ổn.



Hiện tại vương triều Đại Hạ phát triển không ngừng, nếu như ngươi cũng làm thế thì ai đồng ý đây?



"Có thể hướng thương nhân mượn bạc, tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn. Chuyện ốc đảo, những thương nhân này tất nhiên cũng biết tương lai vương triều Đại Hạ sẽ phát triển như thế nào. Nếu có thể vào lúc này cho viện thủ, triều đình cũng sẽ không bạc đãi bọn họ."



Lý Thiện lên tiếng, nói như thế.



Mà nghe thấy chuyện hướng thương nhân mượn ngân này, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại hơi trầm mặc, bởi vì Cố Cẩm Niên cũng đã nói như vậy.



Đây đúng là một biện pháp tốt.



Nhưng nhắc đến thương nhân, giọng nói của Thượng thư Hình bộ không khỏi vang lên.



"Bệ hạ, lần này Thiên tai, thần nghe nói cảnh nội Đại Hạ có rất nhiều thương hội cũng không hề quyên tặng ngân lượng. Bệ hạ cũng biết vùng Giang Nam có vô số phú thương nhưng tổng cộng quyên bao nhiêu bạc không?"



Thượng thư Hình bộ lên tiếng, nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.



Không đề cập tới thương nhân còn tốt, nhắc tới thương nhân Thượng thư Hình bộ liền không nhịn được lên tiếng.



"Quyên bao nhiêu bạc?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế khẽ nhíu mày, đồng thời đem ánh mắt nhìn về phía đối phương.



"Vậy thì phải hỏi Hà Ngôn Hà đại nhân rồi."



Đối phương nhìn qua Hà Ngôn nói.



Lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế đem ánh mắt nhìn về phía Hà Ngôn, làm xong một chút chuẩn bị tâm lý.



Cảm nhận được ánh mắt của Vĩnh Thịnh Đại Đế, Hà Ngôn cũng chỉ có thể cúi đầu qua loa lên tiếng.



"Tổng cộng, mười ba vạn lượng bạch ngân."



Hà Ngôn lên tiếng.



Mười ba vạn lượng bạch ngân, con số này không tính là ít.



Nhưng đối với một nơi toàn bộ là thương hội như Giang Nam thì mười ba vạn lượng bạch ngân này cũng thật là đánh vào mặt.



Hung hăng cho vương triều Đại Hạ một cái tát.



Vùng Giang Nam có bao nhiêu thương hội không ai biết rõ, nhưng không đến một vạn cũng có bảy ngàn. Toàn bộ vùng Giang Nam, nhân khẩu số lượng liền tiếp cận 3 trăm triệu người, dù sao Giang Nam là sáu cái quận cộng lại gọi chung.



Phồn hoa nhất tất nhiên là quận Giang Nam rồi.



Một quận Giang Nam cực lớn như vậy thế mà chỉ cấp mười ba vạn lượng bạch ngân. Cứ dựa theo năm ngàn thương hội mà tính thì một nhà cho khoảng hai mươi sáu lượng bạc.



"A."



"Nghe nói phú thương vùng Giang Nam ăn bữa cơm ít nhất phải có bảy mươi hai món đồ ăn, không thể kém so với trẫm. Vậy mà một thương hội chỉ chi ra hai mươi sáu lượng bạc, hơn được tiền của một bữa cơm sao?"



"Lợi hại, quả nhiên là lợi hại."



Ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút lạnh như băng.



Việc này cũng thật là lợi hại.



Rất hiển nhiên, không phải những thương nhân này ngu ngốc, mà là những thương nhân này quá thông minh. Thiên tai Đại Hạ xảy ra, chỉ sợ bọn họ ngay lập tức nghĩ tới là làm thế nào đối mặt với nội loạn.



Bọn họ cho rằng vương triều Đại Hạ tất nhiên sẽ vong quốc, cho nên cầm bạc siết chặt trong tay. Từ đó một chút mặt mũi cũng không cho.



Nếu không cũng sẽ không phạm phải sai lầm bực này.



"Vậy thì hạ một đạo chỉ."



"Hà ái khanh, để thương hội Đại Hạ quyên tiền cũng tốt, triều đình mượn ngân cũng được, nói tóm lại, chuyện này nhất định phải giải quyết."



"Chuyện di chuyển ốc đảo từ Lễ bộ, Lại bộ, còn có Binh bộ, Hình bộ cùng nhau xử lý. Bên trong năm quận nhất định phải di chuyển ngàn vạn người, trong năm sau phải hoàn thành."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, hạ ý chỉ.



Đồng ý với phương án bọn họ nói, trước chủ công quận Lũng Tây, để dân chúng đi quận Đông Lâm cùng quận Nam Địa hỗ trợ, không nói giải quyết chuyện mà chỉ cần hoãn một chút tình hình tai họa cũng tốt.



Những chuyện khác, cái khác lại nói.



"Chúng thần lĩnh chỉ."



Chúng thần thi nhau lên tiếng, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã xác định, bọn họ cũng không có gì đáng nói.

Nhưng vào lúc này, giọng của Hồ Dung tiếp tục vang lên.



"Bệ hạ."



"Thần còn có một chuyện cần khởi bẩm, việc này có liên quan đến Văn Cảnh tiên sinh."



Hồ Dung lên tiếng, nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.



"Chuyện gì?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi thăm.



"Bệ hạ, lúc Đại Hạ xảy ra Thiên tai có hai vị tuấn kiệt Đại Hạ lấy ra kinh văn Thánh nhân trong tộc cứu vãn thương sinh Đại Hạ. Dù tác dụng không lớn, nhưng tâm ý cực thành. Lại bộ đã điều tra tinh tường hai người này là nhân sĩ Đại Hạ, sinh trưởng ở địa phương, thuở nhỏ đi theo Đại Nho dốc lòng đọc sách. Bây giờ hai người xin đi giết giặc, muốn vào triều làm quan, nhưng bởi vì thân không có công danh, cho nên xin chỉ thị của bệ hạ."



Hồ Dung lên tiếng, nói ra chuyện này.



Nhắc đến chuyện này, Vĩnh Thịnh Đại Đế đại khái nhớ ra hai người này rồi.



"Là hai người Lý Nhược Du cùng Lục Thành Ngôn đúng không?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.



"Bẩm bệ hạ, đúng vậy."



Hồ Dung nhẹ gật đầu.



Nhắc đến hai người này, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngược lại có chút hài lòng.



"Hai người bọn họ cũng không tệ, lúc Đại Hạ xảy ra Thiên tai, dù cuối cùng là Cẩm Niên cứu vãn thương sinh Đại Hạ, nhưng hai người bọn họ cũng có tấm lòng son, lại lấy ra hai cuốn thánh thư. Điểm này rất không tệ, đáng giá khen ngợi."



"Hồ ái khanh có ý gì?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế biểu khen hai người, bởi vì đúng thật là không cần nói, vào thời khắc mấu chốt, hai người bọn họ xuất thủ, mặc dù không lấy được hiệu quả rất tốt nhưng hai cuốn kinh văn Thánh nhân, lại thêm đang lúc nguy nan dám đứng ra, điểm này cũng rất không tệ.



Cho nên ban thưởng quan không phải là chuyện lớn gì nhưng cụ thể là chức vị gì, vẫn cần phải thương nghị một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận