Đại Hạ Văn Thánh

1493 Bệ hạ, bà mẹ nó tính toán của ngài, lão thần ở nước Hung Nô cũng nghe được!(2)

Bản thân chỉ là một vị Thánh nhân. Nho đạo đệ thất cảnh, nói thật đã coi như là có thể trấn áp đại thế này. Nếu như mình có thể trở thành Thánh nhân Thiên mệnh thì sẽ dễ như trở bàn tay giải quyết tất cả tai loạn.



Đây là suy nghĩ của người bình thường. Bất kể là chính mình hay là những người khác.



Thật không nghĩ đến chính là, Khổng Thánh thân là Thánh nhân Thiên mệnh, còn là vị Thánh nhân Thiên mệnh đầu tiên, thế mà lại có phản ứng như thế.



"Thượng cổ hắc ám."



Khổng Thánh lên tiếng, nói ra chân tướng.



Trong lúc nói chuyện, tất cả cảnh tượng xung quanh cải biến. Rất nhanh linh khí xung quanh phun trào, thác nước sông dài, Linh Sơn bảo địa, giống như tiên cảnh nhân gian.



Ngẩng đầu nhìn lại, có chim lớn lướt qua bầu trời, xem ra vô cùng khủng bố.



Khí tức lục cảnh đập vào mặt.



Tùy tiện một đầu cổ chim, chính là lục cảnh. Điều này rất đáng sợ.



Nhưng Cố Cẩm Niên biết rõ, nơi này là thời Thượng cổ.



"Đây là thời Thượng cổ."



"Cũng được xưng là thời hoàng kim thịnh thế."



"Thời đại này, linh khí so với thời đại của ngươi còn nồng đậm gấp trăm lần. Bất kỳ sinh linh nào cũng có thọ mệnh dễ như trở bàn tay trên năm trăm năm. Người đắc đạo như người, vạn năm mà bất hủ, chỗ nào cũng có."



"Lúc ta thành đạo chính là lúc thời đại này đạt tới cường thịnh."



"Nhưng sau khi ta mất đi, thời Thượng cổ đại mẫn diệt, dường như chết hết tất cả, sau khi trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng, thiên địa dần dần khôi phục, từ đó sinh ra sinh linh mới."



"Ngươi cũng biết vì sao?"



Khổng Thánh lên tiếng, nói ra thời Thượng cổ phi phàm.



Cố Cẩm Niên lẳng lặng nhìn xem, cũng rung động sự khác biệt của thời Thượng cổ, linh khí quyết định tất cả.



Thời Thượng cổ tùy tiện một nơi nào đó cũng vượt qua hiện tại gấp trăm lần.



Nếu như động thiên phúc địa một chút thì càng không cần nói nhiều.



Sáng chói đến cực hạn, cường thịnh mà phi phàm. Đối với thời Thượng cổ, Cố Cẩm Niên có chỗ hiểu rõ. Trước đó duyệt đọc bên trong thư tịch, tìm được một chút tin tức liên quan.



Chỉ là liên quan tới thời Thượng cổ bị xuống dốc không thể nào biết được. Mặc dù có rất nhiều phỏng đoán nhưng đều là hậu nhân bịa đặt cùng với thôi diễn.



Không ai có thể xuất ra chứng cứ chân chính, trên lý thuyết thời Thượng cổ là bởi vì cái gì bị tiêu diệt.



Chủ yếu nhất là, thời Thượng cổ cách thời Cổ đại chênh lệch bao nhiêu năm, cũng không có ai biết được.



Bây giờ Khổng Thánh giải đáp, Cố Cẩm Niên không khỏi hiếu kì.



"Thành tiên tai họa."



Khổng Thánh lên tiếng, nói ra chân tướng.



"Thành tiên sao?"



Cố Cẩm Niên khẽ nhíu mày, hắn có chút không hiểu, nhìn về phía Khổng Thánh.



"Thời Thượng cổ, Tiên- Phật- Yêu ma- Kiếm- Thuật trường tồn tại thế, ta khai sáng Nho đạo, thành lập hệ thống thứ bảy."



"Nhưng trước khi ta chưa chứng đạo Thiên mệnh, hai đạo Tiên Phật là tồn tại mạnh nhất."



"Hai đạo Tiên Phật có Thọ nguyên vạn năm, truyền thừa khủng bố, thống ngự thiên hạ. Một tên tu sĩ đệ thất cảnh, một kiếm trảm thiên, pháp lực vô tận."



"Đã đạt đến cực hạn, thiên ý không thể trái, Tiên đạo khả vi."



"Trên thực lực không kém gì ta nhưng ở thời đại này rất nhiều thế lực, đều đang tìm kiếm con đường thành Tiên."



"Bọn họ cho rằng, phía trên thiên địa này còn có một thế giới khác. Ở thế giới này, cho dù thiên phú nghịch thiên, thể chất vô địch, cuối cùng vẫn không cách nào chân chính bước vào con đường thành Tiên."



"Người cuối cùng cũng phải chết, yêu ma cũng tốt, Tiên Phật cũng được. Một vạn năm chính là một cực hạn, đạt tới cực hạn, cũng chỉ là một vạn ba ngàn năm trăm năm. Đến mức đó thì không người nào có thể vượt qua hạn chế này."



"Cho nên, tu sĩ thời Thượng cổ bắt đầu nghiên cứu con đường trường sinh."



"Có thể theo không ngừng nghiên cứu, cuối cùng có người tuyệt thế đưa ra suy nghĩ mới, cho rằng khí vận là có hạn."



"Muốn thành Tiên, nhất định phải đạt được khí vận thiên địa. Chỉ có đạt được khí vận thiên địa mới có thể phi thăng thành Tiên, vượt qua cảnh giới chí cao vô thượng."



"Thiên địa hủ mà ta bất hủ."



"Nhật nguyệt diệt mà ta bất diệt."



"Trường tồn cùng thế gian."



"Mà muốn thu hoạch được khí vận thiên địa, ngoại trừ bản thân có tư chất thiên phú tu hành chính là đem những người khác tru diệt."



"Đem khí vận thiên địa gia trì phía trên nhất tộc là có thể thành Tiên."



"Đây chính là tai họa trường sinh."



Khổng Thánh lên tiếng, nói ra chân tướng thời Thượng cổ.



Nghe đến đó, Cố Cẩm Niên không khỏi cau mày nói.



"Nếu dựa theo ý này thì thời Thượng cổ, nên có một tộc hoàn thành cướp đoạt. Bọn họ đã thành Tiên sao?"



Cố Cẩm Niên đại khái hiểu rõ tình huống.



Mà suy luận này, Cố Cẩm Niên còn tính là công nhận.



Dù sao quay đầu nhìn lại, lịch sử cuồn cuộn, Nho đạo cũng tốt, Tiên đạo cũng được, mỗi một thể hệ đều đã từng xuất hiện qua người kinh diễm tuyệt tuyệt, mà phảng phất đúng thật là bị khống chế.



Chuyện này như là trăng sáng trên trời, sau khi trăng sáng xuất hiện, ngôi sao sẽ giảm bớt, mà chờ mặt trăng biến mất không thấy gì nữa thì quần tinh lại lấp lóe.



Ví dụ này mặc dù không phải đặc biệt thỏa đáng, nhưng có thể nói rõ vấn đề tương ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận