Đại Hạ Văn Thánh

Chương 396 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!

Trong Khánh điện.

Mọi người nhìn đến ngây ngốc.

Nhất là Trấn Quốc Công ngồi ở phía trước, ông là hán tử khí phách cương nghị nhưng giây phút này, trong mắt cũng không nhịn được ngấn ánh lệ.

Mười ba năm trước đây, ông phò trợ Vĩnh Thịnh Đại Đế giành được giang sơn, nhưng không ngờ mười hai thành ở biên cảnh lại xảy ra chuyện, người Hung Nô bất ngờ tập kích, chiếm đoạt địa bàn của Đại Hạ.

Ông nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, dẫn đầu mười vạn quân tinh nhuệ, tiến quân về phía biên cảnh để đối chống trả Hung Nô.

Thật không ngờ người Hung Nô đã sớm có chuẩn bị, trận chiến chém giết non nửa năm, toàn bộ những huynh đệ tốt của ông đều chết tại vương triều Hung Nô.

Bản thân cũng thiếu chút mất mạng, mặc dù cuối cùng dựa vào một chút hơi tàn mà tiến lên, nhưng các huynh đệ của ông đã đều chiến tử.

Đây là nỗi đau lớn nhất của ông.

Cũng là sự không cam lòng lớn nhất trong lòng ông.

Ngày ngày đêm đêm.

Đêm đêm ngày ngày.

Ông chỉ hi vọng có một ngày, còn có thể giết trở lại nước Hung Nô một lần nữa, muốn báo thù cho các huynh đệ của mình báo thù cho vô số vong hồn của Đại Hạ.

“Ba mươi tuổi công danh cát bụi, Tám ngàn dặm dầm sương tắm nguyệt.

Chiến mã nhung xa, Dẫm Hạ Lan chừ đạp.

Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ,

Khát cười chém Hung Nô uống huyết.”

Đây chính là chuyện ông muốn làm, đứng trên cỗ chiến xa, dẫn thiên quân vạn mã, thẳng tiến về Hung Nô, giết sạch bọn người Hung Nô này.

Nhưng điều mà ông không ngờ tới là tôn nhi của mình lại thực sự nhìn lấy tất cả vào trong mắt.

Thậm chí hôm nay đã vì ông viết bài danh ca này.

Thơ hóa thiên cổ, không những biểu đạt chí khí trong lòng của ông mà còn làm quốc vận Hung Nô suy giảm.

Chuyện này sao có thể không khiến ông hưng phấn?

Sao có thể không khiến ông kích động.

"Giỏi lắm."

"Tôn nhi tốt của ta."

Trấn Quốc Công kích động đứng dậy nói, ông nhìn qua Cố Cẩm Niên khen ngợi xuất phát tự đáy lòng.

Khi giọng nói vang lên, mọi người cũng dần bừng tỉnh.

Tất cả đều nhìn về phía Cố Cẩm Niên với ánh mắt đầy rung động.

Danh ca thiên cổ.

Danh ca thiên cổ.

Cố Cẩm Niên cũng không phải làm thơ, mà là một bài ca từ.

Có điều là thơ hay ca cũng không quan trọng.

Danh ca Thiên cổ hiện thế, lại tước mất quốc vận Hung Nô, khiến người ta kinh ngạc.

Phải biết, quốc vận của một quốc gia cần dựa vào minh quân, hiền thần và cả ngàn ngàn vạn vạn quốc dân ngưng tụ mà ra, đặc biệt muốn ngưng tụ ra quốc vận thì cần phải hoàn thành một số sự tình cực kỳ khó khăn.

Quân vương có thành tựu, mở mang lãnh thổ.

Hiền thần có thành tựu, quốc an thiên hạ.

Quốc dân có thành tựu, phồn vinh hưng thịnh.

Như vậy mới có thể ngưng tụ quốc vận, hơn nữa cần có thời gian tích lũy, chỉ khi có sự chung sức đồng lòng của các thế hệ mới có được quốc vận.

Lúc trước, nước Hung Nô chiếm cứ mười hai thành Đại Hạ, thu được không ít quốc vận.

Mà bây giờ, một bài thơ và một bài ca của Cố Cẩm Niên đã làm quốc vận nước Hung Nô suy giảm hai lần, tương đương với đoạt mất toàn bộ quốc vận mà bọn chúng có được khi chiếm lĩnh mười hai thành.

Không chỉ có thế, quốc vận tích lũy mười hai năm qua, cũng mất hết.

Có thể nói là quay trở về lúc ban đầu.

Một mồi lửa đốt sạch cố gắng mười hai năm.

Năm đó vì chiếm lĩnh mười hai thành của Đại Hạ, Hung Nô cũng bỏ ra một cái giá đẫm máu, không chỉ về chiến tranh lãnh thổ, mà còn cả quốc vận.

Bây giờ bị Cố Cẩm Niên trực tiếp xóa đi.

Đây là tử thù.

"Cố Cẩm Niên."

"Ngươi thật quá đáng."

Đại hoàng tử Hung Nô hoàn toàn mất khống chế, dị tượng vừa chấm dứt, hắn ta đã đứng dậy, cơ thể tức giận đến mức run rẩy nhưng nhiều hơn là hoảng hốt và sợ hãi.

Nếu chuyện này truyền trở về nước rằng bởi vì hắn ta khiêu khích trước mà Cố Cẩm Niên đã làm danh ca thiên cổ đoạt mất quốc vận Hung Nô, chỉ sợ cha hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta.

Đại hoàng tử, dĩ nhiên nghe thì cực kỳ tôn quý, nhưng đối với Hung Nô Vương có thể lập một Đại hoàng tử, thì cũng có thể phế bỏ một Đại hoàng tử, thậm chí chỉ cần ông ta muốn, phế bỏ mười Đại hoàng tử cũng không thành vấn đề.

Cho nên, ngay lúc này, hắn ta phải loại bỏ sự liên quan của mình trước tiên.

"Quá đáng?"

"Bản thế tử đã nói những ba lần, thơ ca ta làm đều mang theo tính phê phán."

"Là ngươi cứ khăng khăng, huống hồ bài từ ca này bản thế tử làm tặng cho gia gia ta."

"Quốc vận bị đoạt mất, trách ta được sao?"

"Nếu ngươi không phục, ngươi cũng có thể làm thơ, gọt quốc vận Đại Hạ ta."

Cố Cẩm Niên cũng thẳng thừng, đã tước đoạt quốc vận, cũng không cần giả tạo làm gì.

Nếu ngươi không thoải mái, vậy ngươi cũng làm thơ đi.

Nếu không, đừng lôi kéo dông dài ở đây.

"Ngươi!"

Đại hoàng tử Tề Tề Mộc hít sâu một hơi, hắn ta chỉ tay vào Cố Cẩm Niên, trong lòng có lửa giận vô tận, nhưng lại không dám lại tiếp tục nói gì.

Nơi này dù sao cũng là Vương Triều Đại Hạ, không phải nước Hung Nô bọn hắn, Vĩnh Thịnh Đại Đế an vị ở chỗ này, hắn ta không dám tiếp tục mở miệng, nếu không sẽ rước lấy phiền toái lớn hơn.

"Bệ hạ, ta mong việc này vẫn có thể xử lý một phen, dù sao hai nước bây giờ đã thiết lập quan hệ ngoại giao, làm ra loại chuyện này, thật sự có chút khó coi."

"Thỉnh bệ hạ, có thể hạ một đạo ý chỉ, áp chế bài danh ca này, nếu không ta cũng không cách nào trở về giải thích với vương thượng."

"Xin bệ hạ khai ân."

Lúc này, Mộc Cáp Nhĩ trực tiếp quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu Vĩnh Thịnh Đại Đế khai ân, xin đối phương hạ thánh chỉ, trấn áp bài danh ca thiên cổ này.

Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

Hắn ta vừa nói xong, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tỉnh táo lại, nghe ngôn luận của Mộc Cáp Nhĩ, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Lúc trước thời điểm các ngươi đoạt mười hai thành, cướp đoạt quốc vận Đại Hạ, vì sao không hạ một thánh chỉ, trả lại quốc vận cho ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận