Đại Hạ Văn Thánh

1063 Ăn đi! Đều ăn cho ta đi! Các ngươi vì sao không ăn? Ổn định tai ương quận Giang Trung! (4)

Phương Kính Thành đưa tiễn, có lẽ là bởi vì đạt được Cố Cẩm Niên tán thưởng. Nội tâm Hầu Quân rõ ràng vô cùng vui sướng, chủ động mở ra máy hát, cùng Phương Kính Thành tùy ý hàn huyên vài câu.

Chỉ là tên này không trò chuyện còn tốt, một khi trò chuyện ông ta phát hiện kiến thức của Phương Kính Thành rất không tệ, là một nhân tài.

Hai người trước sau hàn huyên gần một canh giờ, có quan hệ với thế cục triều đình, cũng có liên quan tới một chút chuyện của Nho đạo, những chuyện của thế gia môn phiệt, phát hiện Phương Kính Thành đều có thể chậm rãi mà nói theo.

Trong lúc nhất thời, nổi lên ý yêu tài, nếu vừa rồi Cố Cẩm Niên đã lôi kéo bản thân mình vậy thì Hầu Quân cũng thuận tiện lôi kéo Phương Kính Thành một lần. Nếu không khiến cho Ninh Vương hoài nghi cũng không quá tốt.

Nghe thấy Hầu Quân lôi kéo, Phương Kính Thành không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt ngay lập tức, mà là cười ha hả nói, nếu như có cơ hội muốn đi bái phỏng Hầu Quân một lần. Nhưng mà chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng sợ Hầu Quân lên như diều gặp gió sẽ không nguyện ý để ý tới mình nữa.

Cho nên muốn xin Hầu Quân một tín vật tùy thân.

Lời này nói ra, Hầu Quân lộ ra vẻ vô cùng tùy ý. Cố Cẩm Niên một khối Hầu lệnh đều cho mình, lôi kéo Phương Kính Thành tất nhiên cũng sẽ không keo kiệt.

"Khối ngọc bội này, là Ninh Vương lúc trước ban thưởng cho ngu huynh. Nếu như về sau hiền đệ hồi tâm chuyển ý, dùng vật này đến phủ Ninh Vương tìm ta là đủ."

Hầu Quân lộ ra vẻ rất thoải mái.

Bâấy giờ, Phương Kính Thành thụ sủng nhược kinh, sau khi tiếp nhận tín vật lại nói chuyện là muốn xin Hầu Quân một phần mặc bảo. Thứ nhất là để chiêm ngưỡng. Thứ hai là lúc sau có thể cầm mặc bảo đi tìm Hầu Quân. Nói đến nói lui chính là để kiến tạo cảm giác, sợ sau này Hầu Quân lên như diều gặp gió sẽ không để ý tới mình.

(*) mặc bảo: chữ viết tayHiểu rõ tâm ý của Phương Kính Thành, Hầu Quân liên miên nói mấy lần, nhưng không chịu nổi Phương Kính Thành thổi phồng. Cuối cùng dưới tâm tình thật tốt bèn viết một bài thơ. Mặc dù giống như bình thường nhưng vần điệu đều có, trò chuyện biểu hai người gặp nhau là duyên phận.

Đạt được mặc bảo, Phương Kính Thành cất giấu thật tốt sau đó cáo từ.

Đợi sau khi Phương Kính Thành đi.

Hầu Quân không khỏi không cảm khái nói.

"Tên Cố Cẩm Niên này quả nhiên là vận khí tốt, bên người lại có nhân tài như vậy. Chờ ngày mai về lại Vương phủ, phải cùng Vương gia đề cử người này thật tốt."

"Nhưng mà, trước xem tình huống một chút. Nếu như hắn ta có thể trở thành thủ hạ của mình, với ta mà nói chính là như hổ thêm cánh."

Hầu Quân than thở Phương Kính Thành.

Mà lúc này, mấy thân ảnh đi tới.

"Đại nhân, yến hội đã dọn xong, nhưng mà đồ ăn chí ít còn phải đợi một canh giờ, muốn trước hết để cho dân chúng ngồi xuống hay không?"

Một giọng nói vang lên, thông báo cho Hầu Quân tình huống nơi này.

"Tốt, để dân chúng trong thành cấp tốc ngồi xuống. Nhưng mà đừng nói cho bọn họ ăn cái gì, chờ sau khi đồ ăn bưng lên để bọn họ tự hành cảm thụ là đủ."

"Đừng rêu rao, cho bọn họ một kinh hỉ."

Hầu Quân cười ha hả nói.

Mà cùng lúc đó, ở một chỗ khác.

Đạt được mặc bảo của Hầu Quân, Phương Kính Thành cũng tới trước mặt Cố Cẩm Niên.

"Hầu gia, đồ vật đã tới tay rồi."

Phương Kính Thành lên tiếng, xuất ra ngọc bội thiếp thân của Hầu Quân còn có mặc bảo.

"Được."

"Làm phiền tiên sinh, phỏng theo bút tích của Hầu Quân, viết một phong thư cầu lương. Nói dân chúng quận Giang Trung chịu đại ân của Vương gia, hưng phấn cuồng hỉ, từng người mang ơn, hận không thể làm trâu làm ngựa cho Vương gia. Cố Cẩm Niên tức đến thẹn quá hoá giận."

"Xin Ninh Vương gọi thêm hai mươi vạn thạch lương thực, ba ngàn đầu trâu, hoàng kim trăm vạn lượng, để mà chẩn tai cứu dân. Thu hoạch vạn vạn ân đức của dân chúng quận Giang Trung."

"Ghi nhớ, lại đi đến từng nhà dân cắt lấy những mảnh vụn quần áo của họ rồi mời mấy nữ nhân, thợ may khâu lại đưa cho Ninh Vương đi."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hầu Quân đã nghĩ đến một mưu kế như vậy. Cho nên vừa rồi hắn cố ý để Phương Kính Thành đi đưa tiễn Hầu Quân. Chính là muốn thu hoạch được tín vật của Hầu Quân, lại thêm bút tích của Hầu Quân.

Dùng cái này lừa gạt lấy vật tư của Ninh Vương.

Mặc dù không ảnh hưởng tới căn cơ của Ninh Vương nhưng đối với bên trong quận Giang Trung mà nói, có thể nhiều hơn chút đồ vật là nhiều hơn chút đồ vật. Kho lúa còn thừa lại không đủ ba thành, vẻn vẹn chỉ cung cấp cho dân chúng toàn quận ăn mười lăm ngày.

Cũng may trải qua hai ngày này phát hiện, dân chúng ăn Long mễ, xa xa so trong tưởng tượng đều ít hơn. Long mễ ẩn chứa năng lượng quá đủ.

Mỗi ngày tiêu hao đại khái là bảy vạn thạch Long mễ. Một triệu thạch lương thực, đầy đủ tiêu hao mười lăm ngày.

Đây là lương thực có trước mắt. Cố Cẩm Niên đã một lần nữa trồng bông lúa Chân Long ở bên trong Giang sơn cẩm tú đồ, đồng thời vận dụng Linh Tinh gia tốc. Lúc hắn rời đi kinh đô đã tìm Vĩnh Thịnh Đại Đế cầm đi một bộ phận Linh Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận