Đại Hạ Văn Thánh

1261 Bệ hạ, đại hỉ sự! Lương thuế quận Giang Trung, vượt qua tổng thu thuế cả nước, văn võ toàn triều xôn xao!(2)

Tình huống bây giờ cũng đơn giản, một vạn vạn thạch lương thực, không thể giải quyết được vấn đề căn bản, nhưng ít ra có thể giải quyết rất nhiều rất nhiều vấn đề trước mắt.

Chỉ có điều muốn trưng thu được một vạn vạn thạch lương thực, khó đấy.

Rất khó.

"Được rồi, vẫn nên chờ mấy ngày nữa, Dương Thượng thư trở lại rồi hẵng nói đi."

Hà Ngôn lên tiếng, ông ta hiểu rõ hơn ai khác, vị quan viên Lại bộ này nói chuyện mặc dù hơi khó nghe, nhưng câu nào câu đấy đều là thật, tình huống thực tế là vậy đấy.

Đã không còn gì để nói.

Như thế.

Bách quan lần lượt rời đi.

Mà bên trong quận Giang Nam.

Ở Ngô gia.

Hai bóng người đang ngồi đánh cờ.

Theo thứ tự là Trường Vân Thiên cùng Ngô Chương Nghĩa.

"Quả nhiên Trường tiên sinh cao minh, biết Tần Vương sẽ không đồng ý nên sử dụng kế ly gián, khiến cho phụ tử ngăn cách."

"Nếu không, Tần Vương tất nhiên sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta."

Ngô Chương Nghĩa cười khẽ nói.

Trước đó, Trường Vân Thiên đến tìm Tần Vương, mang về tin tức xấu, làm cho thương nhân quận Giang Nam rất hốt hoảng.

Tần Vương là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ, nhưng không ngờ rằng Tần Vương đến nhìn còn không thèm nhìn bọn họ.

Bây giờ, Tần Vương và Hoàng đế sinh ra ngăn cách, phụ tử tranh đấu, lại cho bọn họ một cơ hội.

Sao bọn họ không vui sướng cho được?

"Tần Vương đồng ý không có nghĩa là kế đã thành, trước mắt vẫn còn hai bước nữa mới có thể xác định kế này thật sự thành công."

Trường Vân Thiên đặt một quân cờ lên bàn và nói như thế.

"Tần Vương đồng ý, vậy xem như đã lên thuyền của chúng ta, chẳng lẽ vẫn không được?"

"Trường tiên sinh lẽ nào đang hoài nghi, đây là mưu đồ của Vĩnh Thịnh Đại Đế cùng Tần Vương bí mật diễn kịch cho chúng ta xem?"

Ngô Chương Nghĩa hơi kinh ngạc.

Những chuyện mà phú thương Giang Nam làm đều là đại tội phải mất đầu, Tần Vương đã biết còn đồng ý bao che, theo lý thuyết tất cả mọi người là người trên cùng một cái thuyền, có lý do gì để xảy ra vấn đề khác đây.

"Cũng không phải vậy."

"Nếu như diễn kịch, Tần Vương chắc chắn không đồng ý, bây giờ thanh danh của Tần Vương đã bị hủy hoàn toàn."

"Rõ ràng ông ta cứu hỏa ở quận Đông Lâm, không có công lao cũng có khổ lao, mà bây giờ lại gặp phải chuyện bất công, đổi thành người nào cũng nuốt không trôi tức giận này."

"Tần Vương nhận tội, chúng tỏ rằng ông ta đã hoàn toàn đánh mất tư cách tranh đoạt ngôi vị Thái tử, ông ta không có khả năng làm như vậy, chuyện đó với ông ta mà nói là cực kỳ không công bằng."

"Cho dù Vĩnh Thịnh Đại Đế bảo ông ta làm vậy, chỉ sợ Tần Vương cũng không phục, ta đã gặp ông ta, Tần Vương không phải hạng người bình thường, dã tâm rất lớn, ông ta có một trái tim mang khát vọng làm hoàng đế."

"Do đó khả năng diễn kịch sẽ không lớn."

"Ta chỉ sợ Tần Vương dùng chúng ta để kiếm lấy công tích."

Trường Vân Thiên lên tiếng.

Hắn ta không tin đây là diễn kịch, cái giá của diễn tuồng vui này là đánh mất hoàng vị, đổi lại bất kỳ ai, có thể nguyện ý sao?

Ít nhất Tần Vương sẽ không chấp nhận.

Ông ta là một Vương gia có dã tâm, một Vương gia muốn làm Hoàng đế, vô duyên vô cớ diễn vở kịch này cùng ngươi làm gì?

Thật sự ăn no rửng mỡ không có chuyện làm?

Trường Vân Thiên chỉ lo lắng Tần Vương muốn lấy bọn họ ra làm bàn đạp thượng vị.

"Nếu như thế thật, chúng ta nên làm gì?"

Ngô Chương Nghĩa hơi nhíu mày, nhịn không được hỏi.

"Vậy cũng chỉ có thể để ông ta càng lún càng sâu, ngươi nói cho những thương nhân khác rằng đã có Tần Vương ủng hộ, sau này làm ăn không cần kiêng nể gì cả, đương nhiên những chuyện giống lúc trước thì đừng làm, chuyện đó là chạm vào ranh giới cuối cùng, Tần Vương cũng không ngốc."

"Nhưng muốn kiếm bạc như thế nào thì cứ kiếm thế đó."

"Về bày đinh nhập mẫu, bảo họ cứ chèn ép thêm, bức Cố Cẩm Niên ra mặt."

Trường Vân Thiên nói như thế.

Phòng bị Tần Vương, không bằng lôi kéo Tần Vương càng lún càng sâu, hắn ta cũng không tin, dính đến nhiều chuyện như vậy, lúc đó bị bại lộ ra, Tần Vương sẽ không có việc gì?

Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan. Trái lại hắn ta muốn xem thử, Tần Vương cuối cùng sẽ lựa chọn như thế nào.

"Bức Cố Cẩm Niên ra mặt?"

"Nếu Cố Cẩm Niên đến, chẳng phải sẽ đại khai sát giới sao?"

Ngô Chương Nghĩa nhíu mày, hắn ta đánh cờ lung tung, rõ ràng nghe được tên Cố Cẩm Niên nên bị hù dọa.

Uy danh của Cố Cẩm Niên không phải bị thổi phồng lên, mà là thật sự chém giết ra uy danh đấy, đừng nói hắn ta, ngay cả những thương nhân kia, cũng xem Cố Cẩm Niên như đại địch.

Dù sao nghe thấy tên là sợ ngay, chuyện này chẳng còn cách nào khác, Cố Cẩm Niên giết nhiều người như vậy, bọn họ làm sao có thể không sợ?

"Không cần lo lắng, dùng Cố Cẩm Niên thăm dò Tần Vương, nếu Cố Cẩm Niên thật sự đại khai sát giới."

"Vậy chứng minh Tần Vương căn bản cũng không chung một lòng với chúng ta."

"Nếu Cố Cẩm Niên không đại khai sát giới, mặc dù cũng không thể chứng minh Tần Vương cùng một lòng với chúng ta, nhưng ít ra vẫn có lợi đối với chúng ta."

"Đây chỉ là thăm dò, mở ra lối đi này, Tần Vương sẽ lún sâu vào vũng bùn, ta không tin, ông ta dám cá chết lưới rách."

Trường Vân Thiên hờ hững nói.

Sau khi nói đến đây, hắn ta chậm rãi hạ quân cờ xuống nói.

"Ngươi đã thua."

Trên bàn cờ, quân đen tạo thành Đại Long, quả thật đã thắng.

Chỉ là Ngô Chương Nghĩa không có biểu hiện gì, một ván cờ mà thôi, không quan trọng.

Nhưng lời a dua nịnh hót thì vẫn phải nói nhiều hơn mấy câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận