Đại Hạ Văn Thánh

Chương 637 Lạc Hà và cô vụ cùng bay. Thu thủy chung Trường Thiên một màu! Bài văn biền ngẫu Thiên cổ đầu tiên!(7)

Giờ khắc này, Mạnh học sĩ cùng Diêm Công kích động không nói nên lời.

Bọn họ không ngờ rằng, Cố Cẩm Niên lại đem tên hai người viết vào mà lại được tán dương cao như vậy.

Thân là người đọc sách có ai không thích được người khác tán dương đâu? Nhất là lại trong viết thơ văn.

Nếu như văn chương này có thể danh truyền thiên cổ thì quả thực chính là chuyện vui lớn.

Hai người thân là Đại Nho nhưng giờ khắc này cũng đứng ngồi không yên.

Không chỉ hai người bọn họ mà những người còn lại cũng tràn đầy hâm mộ.

Chỉ làm đám người chấn kinh thì chấn kinh.

Mà Cố Cẩm Niên viết văn càng lúc càng nhanh, càng viết càng niềm nở.

[LÂM ĐẾ TỬ CHI TRƯỜNG CHÂU, ĐẮC THIÊN NHÂN CHI CỰU QUÁN. TẰNG LOAN TỦNG THÚY, THƯỢNG XUẤT TRỌNG TIÊU; PHI CÁC LƯU ĐAN, HẠ LÂM VÔ ĐỊA.]

[PHI TÚ THÁT, PHỦ ĐIÊU MANH, SAN NGUYÊN KHOÁNG KÌ DOANH THỊ, XUYÊN TRẠCH U KÌ HÃI CHÚC. LƯ DIÊM PHÁC ĐỊA, CHUNG MINH ĐỈNH THỰC CHI GIA;]

[KHẢ HẠM DI TÂN, THANH TƯỚC HOÀNG LŨNG CHI TRỤC. VÂN TIÊU VŨ TẾ, THẢI TRIỆT KHU MINH]

Văn chương tú mỹ, văn từ hoa lệ đến cực hạn khiến cho mọi người rung động thật sâu.

Bọn họ đã tìm hiểu nội dung văn chương này. Ngày xưa con trai của Lâm Đế ở Trường Châu đã phát hiện lâu này.

Nơi này núi non trùng điệp, xanh tươi sơn phong thẳng đến Vân tiêu, lăng không lầu các, mái ngói màu đỏ giống như bay lượn trên bầu trời. Từ dưới mặt đất không thể nhìn thấy bên trên.

Vẻn vẹn chỉ là núi non trùng điệp cao chót vót; Phi các lưu đan, hạ lâm vô địa. Chỉ mười sáu chữ đáng phác họa lại cảnh đẹp nơi đây.

Lại nhìn cách đó không xa, một con sông lớn chảy xuôi, ở bến đồ chất đầy những con thuyền lớn, trên đó điêu khắc hoa văn thanh tước hoàng long.

Chính vào lúc sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng tan mây tạnh, ánh nắng rực rỡ.

Mọi người sa vào bên trong vẻ đẹp hoàn mỹ của văn chương này.

Cố Cẩm Niên chợt dừng bút trong tay.

Hắn chậm rãi đi ra ngoài hành lang, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài lầu các.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Bọn họ hiếu kỳ, cũng nghi hoặc, chủ yếu hơn vẫn là ngứa ngáy trong lòng.

Hi vọng Cố Cẩm Niên tiếp tục viết.

“Xin Mạnh học sĩ chấp bút hộ ta.”

Đột nhiên Cố Cẩm Niên mở miệng, hắn nhìn cảnh sắc bên ngoài nói như thế.

“Được.”

Mạnh học sĩ không nói nhiều lời, trực tiếp cầm bút. Ông ấy có chút kích động, lo lắng viết không tốt sẽ chà đạp bản văn biền ngẫu này.

Cũng đúng vào lúc này.

Khi nhìn thấy Lạc Hà, Cố Cẩm Niên cũng sa vào bên trong cảnh đẹp. Ngay sau đó lên tiếng nói.

[LẠC HÀ DỮ CÔ VỤ TƯ PHI, THU THỦY CỘNG TRƯỞNG THIÊN NHẤT SẮC. NGƯ CHU XƯỚNG VÃN, HƯỞNG CÙNG BÀNH LỄ CHI TÂN; NHẠN TRẬN KINH HÀN, THANH ĐOẠN HÀNH DƯƠNG CHI PHỔ.]

Hắn lên tiếng, lâm ly thoải mái đem câu văn kinh điển này đọc lên.

Câu này.

Đâu chỉ lưu truyền ngàn năm?

Câu này.

Khiến cho văn biền ngẫu phong thần.

Lạc Hà và cô vụ cùng bay.

Thu thủy chung Trường Thiên một màu.

Mỹ cảnh như vậy.

Được con người đang sống ghi vào bên trong thi từ.

Nhắm mắt lại, Cố Cẩm Niên dường như vượt qua thời không đi đến một chỗ khác.

Dường như hắn gặp được thiếu niên hăng hái kia.

Dường như hắn gặp được đệ nhất kỳ tài thiên hạ Vương Bột.

Hắn thấy được.

Thấy được Vương Bột ở Đằng vương các tự đặt bút.

Hắn thấy được.

Thấy được cả sảnh đường kinh sợ, thi nhau lộ ra vẻ khó mà tin được cảnh này.

Vượt qua ngàn năm găọ nhau.

Khiến cho Cố Cẩm Niên đối với bài văn biền ngẫu này lại càng có cảm ngộ sâu.

Sau đó, Cố Cẩm Niên tiếp tục nói.

Từng chữ như châu ngọc.

Từng tiếng rung động lòng người.

Mỗi một chữ hắn nói đều tạo thành một bức họa.

Mỗi một câu hắn nói đều khiến cho người ta cảm thấy cái gì gọi là học thức, cái gì gọi là tài hoa.

Mạnh học sĩ đặt bút, mỗi bút đều vô cùng chăm chú.

Sợ viết sai dù chỉ là một chút.

Đây là lần ông ấy khẩn trương nhất sau khi trở thành Đại Nho đến nay.

Đã bao nhiêu năm.

Đã bao nhiêu năm.

Bao nhiêu năm rồi ông ấy không như vậy.

Tất cả mọi người ngây ngốc.

Lạc Hà và cô vụ cùng bay.

Thu thủy chung Trường Thiên một màu,

Mười bốn chữ này viết ra vẻ cực đẹp của nhân gian.

Bọn họ hoàn toàn bội phục.

Thật sự á khẩu không nói được gì.

Tài hoa như thế từ xưa đến nay cũng chưa từng có.

Rất nhanh, giọng nói của Cố Cẩm Niên lại vang lên.

Giọng của hắn cũng dần dần sục sôi.

[SOÁN LƯƠNG HỒNG VU HẢI KHÚC, KHỈ PHẠP MINH THÌ? SỞ LẠI QUÂN TỬ HIỆN KY, ĐẠT NHÂN TRI MỆNH]

[LÃO ĐƯƠNG ÍCH TRÁNG, TRỮ DI BẠCH THỦ CHI TÂM? CÙNG THẢ ÍCH KIÊN, BẤT TRUỴ THANH VÂN CHI CHÍ.]

Vừa dứt lời.

Nhất thời không ít Đại Nho ở đây kích động kêu hay tại chỗ.

“Hay, hay cho một câu cái nghèo lại ích kiên, không mất ý chí thanh tao.”

“Hay cho một câu không mất ý chí thanh tao.”

Câu nói này khiến cho bọn họ cộng minh không thôi.

Mặc dù cao tuổi nhưng càng nên có thêm chí khí. Không nên bởi vì già yếu mà rơi xuống chí khí.

Lăng vân ý chí không thể không.

Phong thái năm xưa, xưa nay vẫn nên ở đó.

Cố Cẩm Niên không bị quấy nhiễu mà tiếp tục đọc.

Cho đến cuối cùng.

Hắn một mình đi ra bên ngoài, vịn vào lan can bằng gỗ sau đó chậm rãi đọc.

[DỰ VƯƠNG CAO CÁC LÂM GIANG CHỬ, BỘI NGỌC MINH LOAN BÃI CA VŨ]

[HỌA ĐỐNG TRIÊU PHI NAM PHỔ VÂN, CHÂU LIÊM MỘ QUYỂN TÂY SAN VŨ]

[NHÀN VÂN ĐÀM ẢNH NHẬT DU DU, VẬT HOÁN TINH DI KỈ ĐỘ THU]

[CÁC TRUNG ĐẾ TỬ KIM HÀ TẠI? HẠM NGOẠI TRƯỞNG GIANG KHÔNG TỰ LƯU.]

Cuối cùng, Cố Cẩm Niên đem những thi từ cuối cùng bên trên bài phú đọc ra.

Đây là những thi từ mà năm đó Vương Bột thêm ra ngoài định mức.

Cố Cẩm Niên không cần chứng minh bài thơ này có phải của mình hay không.

Thế giới này có Thiên mệnh tồn tại.

Không cần lo lắng có người chỉ trích mình đạo văn.

Mặc dù là kẻ chép văn nhưng giờ khắc này Cố Cẩm Niên cảm ngộ được vẻ đẹp của bản văn biền ngẫu này.

Văn biền ngẫu vừa xong.

Cố Cẩm Niên nhìn qua sông lớn chảy cuồn cuộn.

Nhìn trời bên cạnh.

Vẻ đẹp Lạc Hà.

Nhìn.

Ở đường chân trời, một nhóm cô vụ cùng nhau vỗ cánh.

Nghe.

Tiếng sông lớn cuồn cuộn.

Gió mát hiu hiu thổi phất phơ.

Chí khí nơi ta.

Kịch liệt dâng trào.

Trèo lên Long Môn mà vọt, ở lâu vũ làm phú văn.

Âm thanh xưa nay vẫn còn, danh tiếng muôn đời.

Sau khi kết thúc văn biền ngẫu.

Cố Cẩm Niên hít một hơi thật sâu.

Sau đó ánh mắt của hắn cũng khóa chặt trên thân đám người Nhạc Nho.

Giọng nói vô cùng bình tĩnh.

“Cho thiên hạ năm trăm năm.”

“Có thể vượt qua văn này không?”

Cố Cẩm Niên hỏi.

Giọng nói không lớn.

Nhưng rơi vào trong tai mỗi người.

Năm trăm năm.

Hỏi thế gian người nào dám vượt qua?

Mà trong chốc lát.

Khi Mạnh học sĩ đặt bút viết một chữ cuối cùng.

Bên cạnh chân trời.

Mặt trời rung động.

Thiên cổ văn biền ngẫu xuất thế.

Mà bên trong Khổng miếu.

Cũng lần nữa xuất hiện dị tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận