Đại Hạ Văn Thánh

1371 Vạn dặm ngộ đạo, nỗi khổ Thánh đạo, Thiên mệnh hiển thế, gông xiềng đại thế (4)

Không thể bởi vì thấy được một việc, thì có nhiều cảm ngộ, từ đó minh bạch đạo lý.



Hắn tiếp tục hành tẩu.



Du lịch sơn hà.



Như thế.



Trong nháy mắt, lại mười ngày trôi qua.



Mười ngày này, Cố Cẩm Niên vượt ngang năm ngàn dặm sơn hà, hắn vẫn luôn đi về phía đông nam, Tắc Hạ học cung ngay ở phía đông nam.



Tắc Hạ học cung, không thuộc về bất kỳ thế lực nào.



Hoàn toàn là một thế lực đơn độc, lấy tư tưởng học vấn làm chủ, người đọc sách trong thiên hạ đều có thể tiến về Tắc Hạ học cung.



Chỉ là, đại bộ phận người đọc sách tiến về Tắc Hạ học cung, đều là nghe nói Thánh ngôn như cũ.



Chỉ có Đại Nho mới có thể ở trong đó luận pháp.



Cũng không phải xem thường dưới cảnh giới Đại Nho mà Tắc Hạ học cung cho rằng, ngay cả Đại Nho cũng chưa đạt thì cũng không có đạo lý quá lớn gì hết.



Cho dù nói ra một vài điều có lý, cũng không cách nào hoàn thiện.



Tắc Hạ học cung còn có nửa tháng cuối cùng sẽ mở ra, vốn nên là nửa năm trước đã phải mở ra, chỉ vì chuyện Đại Hạ xảy ra Thiên tai, Tắc Hạ học cung trì hoãn ba tháng.



Sau này Tô Văn Cảnh ra mặt, cộng thêm bên trên Tắc Hạ học cung cũng có cân nhắc, cuối cùng lại trì hoãn ba tháng.



Mà lần này, Tắc Hạ học cung sẽ không tiếp tục trì hoãn nữa.



Nhưng mà nửa năm này kéo dài, đối với rất nhiều người là một chuyện tốt. Cho bọn họ thời gian để lắng đọng học vấn và tư tưởng của mình.



Chỉ là.



Đối với Cố Cẩm Niên mà nói.



Tắc Hạ học cung, đối với hắn mà nói, cũng không phải là mục đích chủ yếu. Lần này hắn đi vạn dặm đường ngộ đạo, thu hoạch được rất nhiều thứ.



Hắn lấy chuyện hồng trần muôn màu để ấn chiếu tư tưởng của mình.



Khoảng nửa tháng qua, Cố Cẩm Niên thấy được rất nhiều, nghe được rất nhiều.



Đại đa số vẫn là ác.



Một số nhỏ mới là thiện.



Hắn nhìn thấy chuyện sinh mà không nuôi dưỡng, cũng nhìn thấy già không thiệm. Hắn thấy có người bởi vì cá cược, đến mức thê ly tử tán, cửa nát nhà tan.



Cũng nhìn thấy có hài đồng đau khổ cầu học, trong đêm khuya, mượn nhờ ánh trăng đọc sách, luyện chữ trên mặt cát.



Cũng nhìn thấy có người gia cảnh sung túc, hài đồng ngang bướng, không tuân theo phụ mẫu.



Rất rất nhiều chuyện.



Cố Cẩm Niên lấy góc độ người đứng xem, quan sát đây tất cả. Trừ phi không cách nào chịu đựng, nếu không Cố Cẩm Niên sẽ không xuất thủ.



Bởi vì xuất thủ chỉ là chuyện vô bổ.



Mà tất cả những chuyện này, để Cố Cẩm Niên chỉ thấy khổ.



Nơi nào có cái gì năm tháng tươi đẹp, nơi nào có cái gì phồn vinh hưng thịnh, đây chẳng qua là một ít tô son trát phấn thôi.



Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi tới.



Thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi.



Khoảng thời gian này, Cố Cẩm Niên đều đang suy nghĩ một việc.



Đó chính là con đường Thánh nhân, đến cùng ở nơi nào.



Hắn không ngừng lục lọi Thánh đạo.



Nhưng từ đầu đến cuối không cách nào chân chính minh ngộ, như thế nào là Thánh đạo.



Vĩnh Thịnh năm thứ 13.



Ngày 19 tháng 11.



Khoảng cách Tắc Hạ học cung mở ra, còn có mười một ngày cuối cùng.



Thế lực khắp nơi đều đang chú mục.



Tắc Hạ học cung.



Tranh đấu học thuật.



Đây vốn chính là vở kịch mấy năm một lần, không nói mỗi một lần đều sẽ có người đưa ra tân học vấn, nhưng mỗi một lần đều sẽ có không ít Đại Nho, không ngừng hoàn thiện đạo lý Tiên hiền.



Tranh đấu học thuật.



Chủ yếu phân thành hai phái.



Một phái là tân học, lấy chuyện khai sáng học vấn mới, từ đó hoàn thiện đến cực hạn, mở rộng ra khắp người đọc sách trong thiên hạ.



Một phái là cựu học, lấy bốn vị Đại Thánh Nhân làm cơ sở, cầm thư tịch Tiên hiền, đi tìm hiểu cùng cải thiện.



Dù sao học thuật của Thánh nhân cũng cần đời đời hoàn thiện. Học vấn của Thánh nhân quá mức cao thâm, cần người đời sau đi tìm hiểu, chuyển đổi thành một loại ý tứ khác, phù hợp với Thánh đạo, lại để cho thế nhân đi tìm hiểu tốt hơn.



Con đường cựu học có số người nhiều nhất.



Tuân theo đạo lý của Thánh nhân, mặc dù có sai lầm, cũng sẽ không lọt vào công kích ác liệt. Ngược lại sẽ dẫn tới nghiên cứu thảo luận, trừ phi ngươi không biết sống chết, nhất định phải vặn vẹo suy nghĩ của Thánh nhân. Nếu không, trên cơ bản sẽ không có vấn đề quá lớn.



Đến như tân học.



Từ khi Tắc Hạ học cung mở đến nay, chưa có tân học nào sinh ra. Nếu ai dám đưa ra tân học thì người đó sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.



Cũng không phải nhằm vào, mà là đối học nhận biết.



Đầu tiên ngươi phải có uy vọng cực kỳ cao. Nếu không, tùy tiện chạy tới một người, nói muốn khai sáng một loại tân học thì ai có thể tiếp nhận?



Tiếp theo, tân học của ngươi, nhất định phải đạt được đám người công nhận. Nếu như không được đám người nhận thức thì cái đó cũng không có tác dụng.



Điểm này cũng thật là, không phải nói ngươi học vấn tốt, là nhất định có thể phát dương quang đại. Mọi người đều cảm thấy tốt, có đạo lý, mới có thể hình thành, không phải thế nhân đều say mình ta tỉnh có ý nghĩa gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận