Đại Hạ Văn Thánh

1096 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!(3)

"Cái gì?"

Lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp nhảy dựng lên từ trên bồ đoàn.

Tốc độ của ông cực nhanh, đi thẳng tới trước mặt Cố Ninh Nhai, túm lấy Cố Ninh Nhai lên, dáng vẻ hơi hoảng hốt.

Về chuyện quận Giang Trung, Vĩnh Thịnh Đại Đế biết trong tay Cố Cẩm Niên có bông lúa Chân Long Đại Hạ, loại lúa này có tính chống hạn, điểm ấy ông cũng biết, nhưng vấn đề là chống hạn chứ không phải là không cần nước.

Nguồn nước vẫn là vấn đề lớn nhất của quận Giang Trung.

Trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng có dự liệu, đó là không có lượng nước lớn, khả năng bông lúa Chân Long trồng ra được phẩm chất sẽ kém đi rất nhiều, không khác gì so với khẩu phần lương thực bình thường của dân chúng.

Đương nhiên đây là kết quả dự liệu tốt nhất.

Nhưng vấn đề vẫn là cái này.

Nguồn nước giải quyết như thế nào?

Chung quy không có khả năng một giọt nước cũng không có chứ?

Không có nước sao có thể trồng hoa màu.

Cho nên, khi Cố Cẩm Niên muốn điều năm mươi vạn đại quân đến, Vĩnh Thịnh Đại Đế thật ra cũng tự hiểu trong lòng, đoán chừng là xảy ra chuyện lớn gì rồi, nếu không, Cố Cẩm Niên điều năm mươi vạn đại quân đến làm gì?

Với lại tin tức của quận Giang Trung, ông cũng đã sớm biết.

Có rất nhiều hạt giống đã trực tiếp bị hủy.

Lại thêm Cố Ninh Nhai bộ dạng quá nghiêm túc, Cố Cẩm Niên lại chỉ viết một câu, xảy ra chuyện.

Có ai mà không cảm thấy xảy ra vấn đề lớn hả?

Nhưng bây giờ thật sự không ngờ, Cố Ninh Nhai lại nói quận Giang Trung không có bất cứ vấn đề gì, ngược lại còn có chuyện vui cực lớn?

Một năm thu hoạch ba lần.

Một lần đã có thể để tất cả dân chúng của vương triều Đại Hạ ăn uống no đủ?

Đây bà mợ nó chứ.

Hù ta đúng không?

"Tóm lại tình huống là như thế nào, ngươi nói rõ ràng cho trẫm, sao ngươi nói chuyện mà hữu khí vô lực thế hả?"

"Ninh Nhai ái khanh."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lắc lắc Cố Ninh Nhai, tên Cố Ninh Nhai này nói chuyện hữu khí vô lực thế này ông thật sự không tin được.

"Bệ hạ, chuyện là như thế, cái khác thần cũng không rõ ràng, dù sao thần có bộ dáng như vậy, không có năng lực lớn gì."

Cố Ninh Nhai vẫn hữu khí vô lực như cũ.

Nói thẳng ra, lạnh lòng rồi.

Nghe xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi xấu hổ, vừa rồi mặc dù đã nói thật, nhưng chính xác là rất khó nghe.

Cũng không có cách nào, ai bảo Cố Ninh Nhai cứ giục giục giục, hại ông thất thố.

"Ninh Nhai ái khanh, vừa nãy trẫm nói chuyện có hơi trực tiếp, ấy, không đúng, là trẫm tâm tình không tốt, cho nên đã trách cứ ngươi mấy câu."

"Ngươi không cần để ở trong lòng, chuyện này ngươi nói cho rõ ràng, đến lúc đó trẫm sẽ trọng thưởng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngữ khí hiền lành vô cùng, câu nào cũng Ninh Nhai ái khanh.

Nhưng Cố Ninh Nhai lại không ngốc, lúc nãy rõ ràng là lời nói thật lòng, dù sao trái tim của ông ấy cũng đã lạnh rồi.

Nhìn dáng vẻ Cố Ninh Nhai một bộ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi phiền muộn, nếu không phải mình muốn nghe tin tốt, mình thật sự muốn trực tiếp sai người tẩn hắn ta một trận.

"Ninh Nhai ái khanh, vừa rồi trẫm nói những lời đó, thật ra là vì thức tỉnh ngươi, gõ ngươi một cái cho thật tốt, lúc đầu trẫm còn định phong cho ngươi Hầu tước, nhìn bộ dạng ngươi thế này, thật sự làm trẫm thất vọng cực độ."

Lời nịnh nọt đã vô dụng, Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ có thể dùng thủ đoạn.

"Cái gì?"

"Phong Hầu?"

Nghe được hai chữ phong Hầu, Cố Ninh Nhai nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy."

"Lần này Đại Hạ xảy ra thiên tai, chính là tai ương trước đó chưa từng có, Ninh Nhai ái khanh cũng đã bỏ ra khá nhiều công sức, trẫm còn tính toán đợi tình hình thiên tai được bình định rồi phong Hầu cho ngươi, vừa rồi ta nói những lời đó, kỳ thật đều là nhắc nhở ngươi."

"Để ngươi nhớ lâu một chút, cũng để ngươi thu liễm lại một chút, tránh cho ngươi suốt ngày làm việc hồ đồ, hiện tại là Chỉ huy sứ, làm bậy một chút vẫn không sao, chờ ngươi thật sự thành Hầu gia, còn hồ nháo như vậy, chẳng phải sẽ thành trò cười hả?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế dùng đế vương chi thuật này vô cùng tốt.

Chỉ một câu đơn giản, đã trực tiếp làm Cố Ninh Nhai kích động hoàn toàn.

"Bệ hạ, lời này của ngài là thật chứ?"

Cố Ninh Nhai hưng phấn vô cùng, trước đó còn âm u đầy tử khí, hiện tại cả người tinh thần phấn chấn, làm gì còn dáng vẻ hữu khí vô lực nữa.

"Quân vô hí ngôn."

"Mau nói chuyện quận Giang Trung cho trẫm biết đi, ngươi còn lải nhải như vậy, đừng nói phong Hầu, quay đầu ta biếm ngươi đi biên cảnh bây giờ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mắng một câu.

Ông là sốt ruột thật sự.

"Được, được, được."

"Bệ hạ, đại hỉ sự, đại hỉ sự."

"Quận Giang Trung không có nguy cơ gì hết, ngược lại là có chuyện vui cực lớn, phía dưới quận Giang Trung giấu một bảo vật, có thể cho bông lúa Chân Long Đại Hạ hấp thu năng lượng, mọc ra Chân Long bảo gạo, so với Chân Long bảo gạo trong tay Cẩm Niên bây giờ chỉ hơn không kém."

"Cẩm Niên đã tính toán qua, quận Giang Trung làm ruộng, ngoại trừ đất ruộng thượng đẳng, tất cả ruộng đồng còn lại, bao gồm cả ruộng bỏ hoang, nếu sử dụng hết, chỉ một lần thu hoạch là có thể sản xuất ra một trăm sáu mươi ngàn vạn thạch lương thực."

"Hơn nữa đều là Chân Long bảo gạo, dân chúng bình quân một ngày dùng hai lạng là có thể ăn no, còn có thể cường tráng gân cốt, củng cố căn cơ."

Lúc này, Cố Ninh Nhai vô cùng vui sướng, mặt mày đầy hớn hở, đem tin tức nghe được từ Cố Cẩm Niên, cáo tri cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận