Đại Hạ Văn Thánh

Chương 326 Mở Văn phủ, luyện chiến xa. Lại hiển lộ Thiên cổ, Cố Cẩm Niên là Thánh tử Nho đạo!(7)

Chữ lớn kim sắc nổi lên.

Tài hoa kia cuộn cuộn, vào thời khắc này như Uông Dương Đại Hải tràn vào cơ thể của Cố Cẩm Niên.

Rầm rầm rầm.

Tiếng sấm vang vọng trăm dặm.

Giờ khắc này năm chiếc chiến xa lại lần nữa xuất hiện nhưng cũng vào lúc này không phải là chiến xa bằng đồng thau mà là chiến xa thuần kim sắc như mặt trời lóa mắt sáng chói.

"Quả nhiên là cửu luyện chiến xa."

"Cố Cẩm Niên lại làm ra một tác phẩm thiên cổ xuất sắc, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi."

"Nơi đó có yêu nghiệt dạng này, nơi đó có yêu nghiệt dạng này."

"Mở miệng phun một cái chính là nửa thịnh thế."

"Đại bàng một ngày cùng gió nổi lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm, hay cho một câu lên như diều gặp gió chín vạn dặm, hay."

"Chỉ một câu đã có thể xưng là Thiên cổ."

Giờ khắc này.

Tất cả mọi người ở trong đại điện đều sôi trào, những Đại Nho này kích động không thôi, bọn hắn nắm chặt nắm đấm nhìn về phía Cố Cẩm Niên đang làm thơ."

Chỉ câu mở đầu đã khiến cho bọn hắn cảm nhận được một cỗ nhiệt huyết bành trướng trước nay chưa từng có.

Mà Cố Cẩm Niên nâng bút hạ chữ không chút do dự.

"Giả lệnh phóng hiết thì hạ lai á do năng bá khước thương minh thủy."

"Thế nhân hiện ngã hằng thù điều á văn dư đại ngôn giai lãnh tiếu."

"Tuyên phụ do năng úy hậu sanh á trượng phu vị khả khánh niên thiểu."

Đây chính là một trong những tác phẩm thiên cổ thi tiên xuất sắc của Lý Bạch, cũng là một trong những bài thơ mà Cố Cẩm Niên yêu thích nhất.

Đại bàng một ngày cùng gió nổi lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm.

Vào thời khắc này cũng biểu đạt tất cả tâm thái của Cố Cẩm Niên.

Kể từ hôm nay.

Cái tên Cố Cẩm Niên này sẽ nổi tiếng thiên hạ, để người trong thiên hạ đều biết đến.

Lên như diều gặp gió chín vạn dặm.

Tài hoa lao nhanh.

Nhưng Uông Dương Đại Hải trôi vào bên trong Văn Phủ.

Trong kinh đô.

Bách tính nghe thấy thanh âm như vậy cũng rung động không thôi.

Lại là thiên cổ thi từ.

Lại là thiên cổ thi từ.

Mà lại còn là 1 bài thi từ làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được nội tâm mênh mông của Cố Cẩm Niên.

Nhiệt huyết như núi lửa dâng trào.

Đấu chí hóa đại bàng vỗ cánh.

Tài hoa mênh mông vô cùng chui vào bên trong Văn phủ, giờ khắc này chiến xa hiển hiện.

Chiến xa màu vàng óng như năm vòng mặt trời sáng chói đến cực điểm nhưng chúng còn chưa đạt đến viên mãn.

Còn khiếm khuyết một chút.

Bài thơ này còn chưa đủ.

Cố Cẩm Niên không có bất kì nghĩ gì lại lần nữa nâng bút.

Nhưng mà bài thơ lần này chỉ thuần túy là để gia tăng tài hoa, tùy tiện lấy ra dùng.

Không có bất kì giải thích nào.

Cũng không cần nhắc có hợp với tình huống hay không chỉ cần là tài hoa.

“Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên, Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền.”

“Đình bôi đầu trợ bất năng thực, Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.”

“Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên, Tương đăng Thái Hàng tuyết ám thiên.”

“Nhàn lai thuỳ điếu toạ khê thượng, Hốt phục thừa chu mộng nhật biên.”

“Hành lộ nan! Hành lộ nan! Đa kỳ lộ? Kim an tại?”

Hắn đặt bút có thần, không chút do dự.

Khi thi từ xuất hiện, đám người nhìn lại, ánh mắt đã sớm chết lặng.

Sau đó lúc Cố Cẩm Niên viết một câu cuối cùng, ánh mắt vốn chết lặng xuất hiện hào quang rung động.

“Trường phong phá lãng hôi hữu thì, Trực quải vân phàm tế thương hải.”

Giờ khắc này, tiếng ủng hộ vang vọng tất cả trong ngoài điện.

“Hay, hay cho câu Trường phong phá lãng hôi hữu thì, Trực quải vân phàm tế thương hải. Quả nhiên là vô cùng hay.”

“Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên, Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền.”

“Mỗi câu mỗi chữ đều siêu việt tất cả, lão phu cả đời này cũng không thể viết ra.”

“Tham gia thịnh yến hôm nay, lão phu chết cũng không tiếc, chết cũng không tiếc.”

“Đại tài, đại tài.”

“Thế tử điện hạ chính là đệ nhất thi đàn.”

“Mở miệng một cái là nửa thịnh thế.”

“Ta bái phục.”

Bên trong đại điện từng giọng nói vang lên.

Đám người hoàn toàn phục.

Là hoàn toàn chịu phục.

Cố Cẩm Niên chỉ một ngày đã lấy ra bốn bài Thiên cổ thi từ.

Người đọc sách bình thường cả đời chỉ cần viết ra một bài là đủ để quang tông diệu tổ.

Nhưng Cố Cẩm Niên một hơi làm bốn bài. Mà mỗi một bài so với một bài lại càng làm cho người ta cảm xúc hơn. Quả nhiên là kỳ tài Nho đạo.

Giờ khắc này.

Bên trong Văn phủ, sáu viên Thiên cổ văn tinh lấp loé, nương theo viên trấn quốc văn tinh hình thành Bắc Đẩu thất tinh.

Năm chiếc chiên xa ở trong sấm sét tắm rửa mà sinh.

Nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút.

Chênh lệch một chút như vậy.

Nhưng vào lúc này bên trong bực hoạ tuôn ra một chùm Thiên mệnh xông vào cơ thể Cố Cẩm Niên.

Làm chiến xa vững chắc.

Tài hoa như biển nâng Văn phủ lên.

Năm giá chiến xa màu vàng óng hoàn toàn hiển thế.

Bên trên chiến xa.

Bốn đạo thân ảnh mà hiển là tinh khí thần của Cố Cẩm Niên, đứng ở bên trong chiến xa, tay trái nắm dây cương, tay phải cầm Thiên qua như là chiến thần.

Trên bầu trời Văn phủ, sao băng Thiên cổ văn hạ đầy trời. Mỗi một chiếc chiến xa xuất hiện chín đầu Long Mã giống nhau.

Đây là Long Mã, toàn thân che kín vảy rồng, có sừng rồng, có thể hoá rồng.

Tương truyền, Long Mã chỉ có Thánh hiền thời cổ mới có thể ngồi cưỡi.

Chín đầu Long Mã kéo một cỗ chiến xa là vô địch kinh khủng phô trương.

Năm giá chiến xa chỉ có một chỗ trống ở giữa để Cố Cẩm Niên khống chế chiến xa, ra trận giết địch.

Cửu luyện chiến xa.

Cũng vào thời khắc này hoàn tất tôi luyện.

Tất cả quang mang điên cuồng thu liễm.

Tràn vào thể nội của Cố Cẩm Niên.

Đây là Lập Ngôn đại viên mãn.

Học giàu năm xe.

Mà Cố Cẩm Niên cũng ở thời khắc này đứng bên trên chiến xa, tài hoa hoá thành trời qua trong tay hắn.

Một cố khí thế không gì sánh kịp tô đậm Cố Cẩm Niên như Thần.

Chiến xa màu vàng óng giống như mặt trời.

Cố Cẩm Niên như thiên thần chi tử, quan sát chúng sinh.

Bề ngoài không gì sánh kịp.

Chỉ sợ Chuẩn Thánh cũng không có bề ngoài như vậy.

“Cửu luyện chiến xa, tư cách Thánh hiền.”

“Ta.”

“Tô Văn Cảnh.”

“Bái Kiến Thánh tử Nho đạo.”

Lúc này.

Tô Văn Cảnh bước về phía trước một bước, sau đó hướng về phía Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu.

Cố Cẩm Niên có quá nhiều điều kiện có thể thành Thánh.

Rèn luyện ra cửu luyện chiến xa càng là biểu tượng của Thánh Nhân.

Mặc dù thi từ không phải mức kinh nghĩa nhnưg Cố Cẩm Niên tuổi trẻ đã có thành tựu như thế, dạng người này tương lai mà không có hi vọng thành Thánh, thì ai có thể thành Thánh?

Cho nên danh xưng Thánh tử này tuyệt không khoa trương.

Giờ khắc này, các nho sinh còn lại không khỏi sửng sốt.

Nhưng Triệu Nho lại là người thứ hai lên tiếng.

“Ta, Triệu Khánh Phi bái kiến Thánh tử Nho đạo.”

Sau khi Triệu Nho nói.

Không còn ai chần chờ.

từng người hành đại lễ bái chỉ.

Chỉ vì.

Hai chữ Thánh tử này.

Vang dội cổ kim.

Đánh bay Thánh tôn mấy trăm con phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận