Đại Hạ Văn Thánh

1814 Tiêu diệt Trường Vân Thiên, san bằng Tiệt Thiên giáo, chư Vương hiện thân, giết cùng một chỗ.(2)

"Câm miệng."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, ngay sau đó hắn tiến về phía trước một bước, trong chốc lát vĩ lực không gì sánh kịp trực tiếp nghiền nát nhục thân của Trường Vân Thiên, hóa thành thịt vụn.

Trường Vân Thiên căn bản không có chút sức chống cự nào, hắn ta chỉ là tu sĩ tứ trọng thiên. Nếu so sánh, cường giả ngũ trọng thiên cũng có thể bị Cố Cẩm Niên xoá bỏ dễ dàng, huống chi chỉ là một tu sĩ tứ trọng thiên?

Chỉ có điều lực lượng duy nhất của hắn ta không còn gì ngoài thệ ước đại đạo, thật không nghĩ đến Cố Cẩm Niên thật sự không quan tâm đến thệ ước đại đạo này.

Cường giả năm tộc Thượng cổ cũng thi nhau đưa mắt nhìn tới, bọn họ càng mong đợi, chờ Cố Cẩm Niên ra tay.

Một khi Cố Cẩm Niên động thủ, thệ ước đại đạo này sẽ coi như không còn gì.

"A!"

Tiếng la hét đau đớn vang lên, Trường Vân Thiên nhìn về đối phương, căn bản không biết phải nói gì. Lúc này nhục thân của hắn ta đang vỡ tan thành từng mảnh, loại thống khổ cực hạn này khiến hắn ta cảm thấy thống khổ trước nay chưa từng có.

Hắn ta không ngờ Cố Cẩm Niên thật sự dám ra tay, cũng thật sự dám làm như vậy.

"Cố Cẩm Niên, ngươi thật sự quá độc ác."

"Tuy ta đã từng xuống tay với ngươi, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong quy củ này. Mà ngươi thì sao? Thân là Thánh Nhân, nhưng xưa nay không làm việc theo quy củ, ta thật căm hận."

Trường Vân Thiên gào thét, trong lòng của hắn ta vô cùng tức giận, thậm chí là cơn giận kinh thiên.

Ở trong mắt hắn ta, hành động việc làm của mình mặc dù chán ghét Cố Cẩm Niên, nhưng hắn ta tự nhận mình vẫn tuân thủ quy củ.

Nhưng Cố Cẩm Niên thì sao? Tất cả hành vi đều không có chút quy củ nào có thể nói.

Đây chính là điều khiến hắn ta phẫn nộ.

Luôn miệng nói bản thân mình là Thánh Nhân, nhưng một khi gặp chuyện thì lại không từ thủ đoạn. Chuyện này giống như bố cục mà mình tỉ mỉ chuẩn bị lại bị người ta một cước đá bay vậy.

Sớm biết thế này, cần gì phải làm vậy chứ?

Nghe được tiếng la hét giận dữ của Trường Vân Thiên, sắc mặt Cố Cẩm Niên không khỏi lạnh như băng.

"Quy củ?"

"Người không có thực lực, mới có thể bàn về quy củ. Nếu như ngươi có thủ đoạn và thực lực khiến đối phương ắt phải chết của ta, ngươi còn cần dày công mưu tính hay sao?"

"Nói ngược lại, hôm nay ngươi là cường giả bát trọng thiên, ngươi còn cần thiết kế để hại ta sao?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, ở trong giọng điệu của hắn tràn đầy lạnh lẽo.

Đây là lời nói thật.

"Lời cũng không thể nói như vậy."

"Vạn vật trong thiên địa này vẫn là phải chú trọng đến hai chữ quy củ. Mặc dù thực lực của ngươi lớn mạnh, nhưng cũng không thể nói là được phép không tuân quy củ được."

"Cố Thánh, Trường Vân Thiên mặc dù có lỗi, nhưng đứng ở lập trường của hắn ta, hành vi việc làm của hắn ta cũng là vì chúng sinh thiên hạ, cũng không phải giết hại sinh linh. Ngươi trực tiếp giết hắn ta, khó tránh khỏi có chút không ổn đấy."

"Chỗ tốt ở núi Thông Thiên Kiếm ngươi cũng đã lấy được rồi. Hiện tại lại tới gây sự với Tiệt Thiên giáo? Ngươi khó tránh khỏi có chút quá ngang ngược đấy? Chẳng lẽ lại nói là, Kiếm Thần Tịch Diệt truyền dạy kiếm pháp cho ngươi, để ngươi có tâm thái vô địch trên thế gian ư?"

Cũng vào lúc này, một giọng nói đến từ Thượng cổ Nhân tộc vang lên, đây là giọng nói của một vị cường giả Kiếm đạo Nhân tộc.

"Đừng câu nào cũng tạo hóa của núi Thông Thiên Kiếm là bị ta cướp đi. Tạo hóa ở ngay bên trong Kiếm sơn, nếu các ngươi muốn, hoàn toàn có thể tự mình đến lấy, nói rất hay cứ như Cố mỗ ta là người trắng trợn cướp đoạt vậy?"

"Chẳng lẽ người của Tiệt Thiên giáo không đi? Chẳng lẽ các ngươi không tham dự? Đứng ở nơi này nói kiểu như vậy? Có thấy buồn cười không hả?"

Cố Cẩm Niên dửng dưng lên tiếng, trong giọng điệu đều là xem thường.

"Thiện tai thiện tai."

"Cố Thánh, cần gì phải tức giận như vậy? Ngài đã là Thánh Nhân thì nên có phong phạm của Thánh Nhân. Đấu tranh ở Tiệt Thiên giáo đều là đấu tranh ở giữa các tiểu bối, nếu phải tự làm tất cả mọi việc, ngược lại chưa nói có mệt hay không, chỉ nói về cái thân phận này của ngài cũng có chút không ổn rồi."

"Còn nữa, thệ ước đại đạo còn ở ngay phía trên, ngài làm như vậy, không phải vi phạm với thệ ước ư? Mà thệ ước này lại do ngài lập ra đấy, bây giờ muốn đổi ý, thật sự là có chút… Không quá thỏa đáng nhỉ?"

"Không bằng thế này đi. Cố Thánh hãy cho lão phu một chút thể diện, chuyện này dừng lại ở đây đi, tiếp theo hãy cứ chung sống hòa bình, như thế nào?"

Giọng nói của Thượng Cư Thánh Nhân vang lên, ông ta ra vẻ giống như một người hoà giải, muốn dàn xếp chuyện này.

Chỉ là thốt ra lời như vậy làm Cố Cẩm Niên không khỏi cười lạnh.

Sống chung hòa bình?

Đám người này sẽ chung sống hòa bình sao? Thực lực của mình đã bộc phát mạnh mẽ đến bát trọng thiên, đối với bọn họ mà nói là cái đinh cái gai trong mắt. Nếu hôm nay mình quay người rời đi, chỉ sợ đám người đó sẽ thiết kế một bố cục lớn kinh thiên, giết chết mình.

Nguyên nhân không ra tay vào lúc này, nói cho cùng vẫn là bởi vì thệ ước đại đạo còn ở đó, hơn nữa năm tộc cũng không đoàn kết.

Đều đang ngầm tính toán lẫn nhau.

Mặc dù bọn họ coi mình là kẻ địch, nhưng cũng không thật sự xem mình là kẻ địch lớn nhất, kẻ địch lớn nhất của năm tộc chính là bọn họ.

So ra, chỗ tốt khi tiêu diệt một tộc mang tới có thể còn tốt hơn so với giết mình một chút, ít nhất về mặt ý nghĩa vẫn lớn hơn một chút.

Cho nên, bọn họ lẽ nào không sợ mình liên hợp với một tộc nào đó, thời khắc mấu chốt phản bội lại họ? Làm bọn họ trọng thương?

Cho nên bọn họ cần thời gian để thiết kế một cái bẫy kinh thiên đến nhắm vào mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận