Đại Hạ Văn Thánh

1272 Đại Hạ có tiền! Ngự giá thân chinh! Thảo phạt Hung Nô! Bất Dạ Thành Đại Hạ khai trương!(6)

Hôm nay không đánh trận, khao thưởng tam quân.

Ngày mai đánh trận, cái gì? Quân ta đứng cả một ngày, không có thương vong nào, thưởng.

Hả? Trời nắng đẹp, đây là lão thiên gia ban điềm lành cho chúng ta đấy, thưởng.

Cứ thế này, khí thế của trăm vạn đại quân sẽ được phóng đại đến mức nào chứ?

Nghĩ thử xem, đây không phải đánh trận, không thắng đã cấp cho nhiều như vậy, cái này nếu thắng thì cấp cho bao nhiêu?

Từ xưa đến nay, đánh trận, thật ra là so lương thảo, có lương thảo sẽ có sĩ khí, có sĩ khí sẽ lợi thế hơn rất nhiều.

Dưới lợi thế lấn át, không sợ đánh không lại.

Chỉ tiếc là, Tín Quốc Công vừa mới dứt lời, lập tức có người đứng ra.

"Bệ hạ, thần cho rằng, Quốc Công đại nhân đã vì Đại Hạ ta tắm máu chiến đấu hăng hái hơn nửa đời người, bây giờ đã đến lúc nên được an hưởng tuổi già."

"Trận chiến này, nên để hậu bối chúng ta đến, thần nguyện ý lĩnh sáu vạn vạn thạch quân lương, trong ba năm, công phá nước Hung Nô."

Một vị Hầu gia ra mặt, nói như thế.

"Cái gì? Từ lúc nào đánh trận lại cần nhiều quân lương như vậy."

"Ta chỉ cần năm vạn vạn thạch, bệ hạ, năm vạn vạn thạch là đủ."

"Khá lắm, mười vạn vạn thạch giảm còn năm vạn vạn thạch? Các ngươi đòi hỏi như vậy sao? Bệ hạ, ta chỉ cần bốn vạn vạn thạch là được rồi."

"Tất cả chớ ồn ào, lão phu ba vạn vạn thạch, không đủ lão phu tự mình bán gia sản lấy tiền đánh trận, được không?"

Ngay lập tức, nhóm võ tướng bắt đầu nội chiến, từ mười vạn đến ba vạn vạn thạch, về sau còn có người đưa ra hai vạn vạn thạch lương thực.

Dù sao biết Đại Hạ không thiếu lương thực, hô trước rồi tính, thật sự ra ngoài đánh trận, không có lương thực, triều đình có thể không cho sao?

Trước đây nghèo, phải tiết kiệm, không có là không có.

Hiện tại có nhiều lương thực như vậy, không cần lo lắng nữa.

Nghe võ tướng nói như vậy, các văn thần lắc đầu.

Mà ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn về phía đám người này có phần kỳ lạ.

Đám người này có phải đầu óc hơi có vấn đề không.

Đại Hạ giàu có như thế, đến phiên bọn họ xuất chinh sao?

Cuộc chiến này bất kể như thế nào đều phải là mình xuất chinh.

Nhưng lời này khẳng định là không thể nói thẳng ra.

"Được rồi."

"Chuyện xuất chinh đánh Hung Nô, tâm ý trẫm đã quyết, nhưng xét đến Đại Hạ đang gặp năm thiên tai, cũng không phải thời điểm tốt để khởi binh."

"Triệu ái khanh, trẫm muốn ngươi định ra kế hoạch tác chiến, trẫm dự toán cho lần này là mười lăm vạn vạn thạch lương thực."

"Nhưng về người xuất chiến, để trẫm ngẫm lại, chắc chắn phải đánh, chỉ là sẽ trì hoãn một thời gian, còn cụ thể khi nào, chờ đến lúc đó rồi nói sau."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Dù sao xuất chiến là nhất định phải xuất chiến, ngựa đạp vương đình, là việc mà mỗi đế vương của Đại Hạ đều muốn làm, cũng là thành tựu mà mỗi tướng sĩ đều muốn hoàn thành.

Chỉ là công lao đầy trời này, cũng đủ ghi chép vào sử sách.

Có ai không muốn?

Đương nhiên, mình ngự giá xuất chinh, nhất định phải tìm một lý do cùng lấy cớ, hơn nữa còn phải để người ta đến thỉnh cầu mình, nếu không, tự mình đứng ra nói, ta muốn ngự giá xuất chinh.

Đoán chừng lực cản lớn nhất chính là đám võ tướng này.

Nhất là lúc nãy mình cũng đã nói, lương thực xuất chinh là mười lăm vạn vạn thạch.

Nhiều lương thực như vậy, đây cũng không phải là ra ngoài đánh trận, đây là ra ngoài khoe của.

Nói thật, lúc nói ra mười lăm vạn vạn thạch lương thực này xong, chính Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng hăng hái không thôi, đời này đánh một trận dạng này, hoàn toàn sảng khoái rồi.

Nhưng trước mắt cần giải quyết được hai nhóm người.

Văn thần.

Võ tướng.

"Đến lúc đó để Trấn Quốc Công lên tiếng, nói giúp trẫm một câu, trẫm đối tốt với Cẩm Niên như vậy, Trấn Quốc Công nên cho trẫm mặt mũi chứ?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghĩ thầm trong lòng.

"Bệ hạ."

"Chúng thần vẫn không đồng ý xuất chinh."

"Xin bệ hạ nghĩ lại."

Hà Ngôn tiếp tục mở lời, muốn khuyên can Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Dù sao ngày tốt lành cuối cùng đã tới, ngươi bên này lại muốn đánh trận, không thể yên tĩnh một chút sao?

"Bãi triều."

Sau đó Vĩnh Thịnh Đại Đế không để ý đến Hà Ngôn, trực tiếp phất phất tay nói bãi triều.

Chinh phạt Hung Nô là giấc mộng lớn nhất của ông.

Trước kia không được chọn, ông không có gì để nói .

Hiện tại có thể chọn, ông nhất định phải làm.

Có một số việc, hiện tại không làm, sau này sẽ không có cơ hội thực hiện nữa.

Đương nhiên, chuyện này đúng là cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao bất kể như thế nào, phải giải quyết được những võ tướng này đã.

Quan văn không có gì đáng ngại.

Không phải ông đang hỏi đám này quan văn, mà là đang thông báo.

Võ tướng thì thật sự hơi khó, nhìn ra được bọn họ đều muốn dẫn binh xuất chinh nước Hung Nô.

Sau khi bãi triều.

Quan văn tụ tập cùng một chỗ, thương nghị những chuyện này.

Bất kể như thế nào, đánh trận cũng tốt, không đánh trận cũng được, ít nhất vương triều Đại Hạ đã giải quyết nguy cơ lương thực.

Dương Khai bị chúng đại thần vây quanh, vội vã hỏi thăm chuyện liên quan tới quận Giang Trung.

Mà nhóm võ tướng cũng hiếm thấy lại gần nghe.

Dương Khai người này thực sự cũng không nói khoác gì, kể lai toàn bộ chuyện quận Giang Trung.

Nhưng cũng có người vặn hỏi, Hà Ngôn vẫn đang vặn hỏi, đương nhiên mục đích xoi mói, mọi người cũng biết, đó là vì ông ta sợ đây chỉ là một giấc mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận