Đại Hạ Văn Thánh

Chương 700 Cây chúng sinh kết trái, ba món thần vật, phá vỡ vận mệnh vương triều! Rung động đế vương!(7)

Tuyệt nhất là nó chịu được nhiệt độ cao, năng lực thích ứng mạnh, vương triều Đại Hạ có nhiều địa phương là đất hoang, không phải là không trồng trọt, mà là trồng không được, không thích hợp để gieo trồng lương thực.

Giống lúa này có thể gieo trồng thành công, vậy đơn giản là cất cánh bay cao nha.

Còn về chất dinh dưỡng không rõ như thế nào.

Nhưng lấy tên Chân Long thì đâu có thể kém được đúng không?

Hơn nữa cho dù chất dinh dưỡng bình thường cũng không thành vấn đề, có sao nói vậy, đầu năm nay có thể ăn cơm no là mừng rồi nhỉ?

Nhân khẩu vương triều Đại Hạ nhiều như vậy, ít nhất có một phần ba dân chúng, mỗi ngày chỉ ăn một bữa.

Nông nghiệp thời Cổ đại là thảm ở chỗ này.

Có trận đồ và giống lúa Chân Long, muốn đất nước không cường thịnh cũng khó nhé.

"Vương triều Đại Kim có Long mễ, nghe nói một gốc Long mễ tốt nhất có thể trổ đến bốn trăm hạt, võ giả ăn vào đều có thể tăng cao tu vi."

"Nhưng ít nhiều cũng có phần nói khoác, dù sao vương triều Đại Kim đối với Long mễ, thực sự quản lý khống chế cực kỳ nghiêm ngặt."

"Bông lúa Chân Long của ta đây, chắc sẽ không thua kém quá nhiều đâu đúng không?"

"Cho dù kém, vậy nhiều nhất cũng chỉ kém một phần nhỏ, nhưng đối với vương triều Đại Hạ mà nói đã rất khác biệt rồi."

"Hàng năm Hộ bộ phải cấp phát 20 triệu lượng bạc để mua Long Mễ, có cái này thì có thể tiết kiệm được bạc."

"Cậu ơi cậu à, sau khi ta lấy thứ này ra, nếu cậu không phong vương cho ta thì cậu thật sự không được đâu nha."

Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng Cố Cẩm Niên cũng nắm chắc, ba thứ này, ngoại trừ thuật Hạo Nhiên Vọng Khí, hai cái còn lại không thể trực tiếp lấy ra, thứ nhất là phải thí nghiệm trước đã.

Thứ hai là phong tỏa tin tức.

Nhất định phải giữ bí mật đến đỉnh điểm, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, đồng thời địa phương trồng trọt, nhất định phải có trọng binh trấn giữ.

Cái hạt giống bông lúa Chân Long là quan trọng nhất.

Mình tuyệt đối không thể lấy ra dễ dàng được.

Có điều nói sao thì nói.

Lần này cây cổ thụ không đào hố mình.

Cuối cùng cũng có dáng vẻ của bàn tay vàng rồi đấy.

"Sướng quá."

Cố Cẩm Niên thở một hơi sung sướng.

Không hiểu sao bây giờ hắn rất muốn thấy vẻ mặt của cữu cữu khi nhìn thấy cây lúa Chân Long, cứ tưởng tượng đến dáng vẻ Vĩnh Thịnh Đại Đế chấn kinh, là Cố Cẩm Niên lại có chút mừng trộm.

Có điều sau khi Cố Cẩm Niên thu hồi tâm thần.

Hắn mở mắt ra.

Sau đó vận chuyển thuật Hạo Nhiên Vọng Khí, ngẩng đầu nhìn khí vận của bản thân mình.

Chỉ thấy một cột trụ màu trắng cao ngút trời, khoảng tầm chín trượng, khí vận gần như muốn tạo thành một cái hình con rồng.

Chỉ là ở xung quanh khí vận màu trắng, không hiểu sao lại có một vùng màu hồng đào thế nhỉ?

Cái này là ý gì?

Muốn chỉ ta có số đào hoa hả?

Cố Cẩm Niên hơi tò mò.

Nhưng ngay lập tức.

Một giọng nói yếu đuối vang lên.

"Có ai không? Ai mau tới cứu nô gia với?"

Giọng nói này rất nhẹ nhàng êm ái.

Chỉ cần nghe giọng thôi đã thấy rất dễ chịu rồi.

Hay lắm.

Thật sự có số đào hoa?

Thuận mắt nhìn qua.

Cách đó không xa, một bóng dáng ngồi dưới đất.

Đối phương mặc trường bào màu đỏ nhạt, búi tóc phi tiên, gương mặt khéo léo đẹp tuyệt trần, đôi mắt quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.

Nhất là một đôi chân dài trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời, khiến kẻ chính nhân quân tử như Cố Cẩm Niên cũng phải trợn to hai mắt.

Không đúng, không được nhìn.

Về dáng người lại càng thêm lả ướt, tròn trịa đầy đặn, lại phối hợp với giọng nói nũng nịu, khiến cho người ta như mềm nhũn cả người luôn.

Đây là vưu vật nhân gian nha.

Cố Cẩm Niên chỉ mới nhìn thoáng qua mà đã khó có thể thu hồi ánh mắt.

So với Dao Trì tiên tử thanh xuân ngây thơ, nữ tử trước mắt này thật sự quá lóa mắt.

Lại so sánh với Vân Nhu tiên tử phóng khoáng cuồng dã, nữ tử trước mặt cũng có phần nhỉnh hơn.

Dù sao Vân Nhu tiên tử quá trực tiếp, khiến người khác có hơi sợ hãi trong lòng, lỡ đâu người ta chỉ là chơi đùa, bản thân chẳng phải là mất mặt sao?

Vưu vật.

Quả nhiên là vưu vật nha.

Nhưng sau khi Cố Cẩm Niên thi triển thuật Hạo Nhiên Vọng Khí.

Khí vận màu tím cao bảy trượng xuất hiện.

"Yêu quái?"

Cố Cẩm Niên nháy mắt tỉnh lại.

Gia hỏa này thế mà là một yêu quái?

Ôi chao.

Đây không phải là thêm mười điểm à?

Cố Cẩm Niên không quá mê người đẹp, nhưng hắn rất thích động vật nhỏ đấy.

"Cô nương, đừng động, để ta tới động đi."

Ngay lập tức, Cố Cẩm Niên đứng dậy.

Đi đến phía đối phương.

Đương nhiên, chủ động mở miệng, cũng không phải thật sự như vậy, chủ yếu vẫn là muốn xem thử đối phương muốn làm gì.

Ở nơi hoang vu không người này, đối phương đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là để mắt tới mình.

Chạy nhất định là không chạy thoát được.

Vậy không bằng chủ động tấn công.

Cố mỗ không thích bị động.

"Công tử."

"Mau tới giúp đỡ nô gia."

"Nô gia không chịu nổi nữa."

Cách đó không xa.

Vưu vật tuyệt thế mở miệng, nói tới nói lui, càng khiến ta thấy thương yêu.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Để bản quân tử tới xem."

Cố Cẩm Niên bước nhanh đi đến trước mặt đối phương, bắt đầu quan tâm lo lắng đủ kiểu.

Không có cách nào, bản thân dù sao cũng là thành viên hiệp hội bảo vệ động vật, khẳng định phải quan tâm chứ.

"Không phải, công tử, công tử."

"Công tử, ngươi nghe nô gia nói đã mà."

"Công tử."

"."

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên đi tới, vưu vật có chút vui sướng, chỉ là người này vừa tới đã bắt đầu quan tâm đủ kiều, khiến nàng có chút ngây người.

Không phải hậu thế của Thánh Nhân sao?

Không phải Thánh tử Nho đạo sao?

Công tử, vì sao ngươi lại lỗ mãng như thế hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận