Đại Hạ Văn Thánh

Chương 777 Chẳng lẽ ngày mai khai chiến, Cố Cẩm Niên hắn có thể triệu hồi ra sao băng, đập chết mười vạn thiết kỵ?(6)

“Thánh Thượng Đại Hạ.”

“Lần này nghị hòa chính là vì sự yên ổn hoà bình của Đông Hoang, chuyện này Đại Kim cùng Phù La kỳ thật căn bản không cần dây vào, Đại Hạ và Hung Nô huyết chiến, đối với hai triều của chúng ta mà nói là một chuyện tốt.”

“Nhưng vì bá tánh của Đông Hoang, vương triều Đại Kim và Phù La đã bỏ qua cái lợi nhỏ trực tiếp vì cái lợi lớn là Đông Hoang mà nỗ lực điều hòa, Thánh Thượng làm đế vương của Đại Hạ, về tình người nên tránh chiến tranh, về lý cũng nên bảo hộ Đông Hoang chi cảnh.”

“Xin Thánh Thượng tam tư.”

Sứ thần Đại Kim nhìn vào Vĩnh Thịnh Đại Đế, hi vọng đối phương có thể tam tư.

Đồng thời ông ta cũng chẳng nghĩ ra, vì sao Vĩnh Thịnh Đại Đế lại từ chối nghị hòa.

“Trẫm nói.”

“Ý của Cẩm Niên, đó là ý trẫm.”

“Đại Hạ không cần hai triều hỗ trợ, cũng không cần dựa vào người khác bố thí để lấy lại thành trì vốn thuộc về Đại Hạ trẫm.”

“Dùng phương thức này lấy về, đó là một loại sỉ nhục với Đại Hạ.”

“Trở về nói với Hung Nô vương, nói với hoàng đế Đại Kim và cả Phù La.”

“Từ lúc bắt đầu, trẫm đã không có ý định nghị hòa.”

“Món nợ máu của mười ba năm trước, trẫm muốn nước Hung Nô phải trả bằng máu.”

“Cơ hội lớn nhất của nước Hung Nô đó là chấp nhận yêu cầu của Cẩm Niên, đây là con đường sống duy nhất của chúng.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Lúc này ông ấy đã đứng dậy, nhìn vào đối phương, thần sắc lạnh lùng.

Đúng vậy.

Từ đầu tới cuối, ông đều không nghĩ tới nghị hòa. Ông muốn bắt người Hung Nô nợ máu phải trả bằng máu.

Đến nỗi Cố Cẩm Niên đưa ra điều kiện ấy, ông cũng có thể tiếp nhận, trả lại thành Thập Nhị, bồi thường, tự sát, hạ chiếu cáo tội với thiên hạ.

Cái này không phải là không thể chấp nhận.

Lời vừa nói ra, văn võ cả triều trầm mặc.

Đặc biệt là những quan viên đứng ra nói chuyện trước đó, một đám đều cúi đầu, sắc mặt khó coi.

Bọn họ rõ ràng là người phái chủ hòa, lại không nghĩ rằng bệ hạ từ đầu tới cuối cũng chưa từng suy xét chủ hòa.

“Thánh thượng.”

“Nếu thật sự tuyên chiến, tất sẽ tái tạo sát nghiệt, lúc ấy, Đông Hoang sẽ phải đại loạn, còn nữa, Đại Hạ cũng không nhất định có thể thắng.”

“Thánh Thượng hẳn nên bớt giận, nên suy nghĩ kỹ càng.”

Sứ thần Đại Kim lên tiếng, ông ta cũng không nghĩ tới Vĩnh Thịnh Đại Đế lại có ý định đó.

Chẳng qua ông ta không tức giận, cũng không định nổi nóng, vẫn kiên trì xin Vĩnh Thịnh Đại Đế suy nghĩ kỹ càng, hi vọng Vĩnh Thịnh Đại Đế có thể bớt giận.

“Cút về bảo Hung Nô vương suy nghĩ kỹ càng đi.”

“Còn nữa, tốt nhất vương triều Đại Kim cùng Phù La đừng có nhúng tay vào chuyện này.”

“Nếu không, để trẫm phát hiện hai triều dám tham dự vào, âm thầm trợ giúp nước Hung Nô.”

“Tây Bắc còn có trăm vạn đại quân tọa trấn, đến lúc đó dẫm tan vương đình Hung Nô xong trẫm lại ngựa đạp cố đô Phù La.”

“Nhớ kỹ, trẫm không phải dựa vào đọc sách để ngồi trên vị trí này.”

“Người đâu, đưa sứ thần rời kinh.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, bá đạo vô cùng.

Ông không phải dựa vào đọc sách bước lên ngôi vị hoàng đế, mà là dẫm lên từng thi thể để đi lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, sứ thần Đại Kim hoàn toàn im lặng.

Ông ta không biết nên nói gì.

Cuối cùng đành cúi đầu, cung kính lễ bái, sau đó xuống sân khấu.

Đợi sứ thần Đại Kim rời đi rồi, Vĩnh Thịnh Đại Đế đưa mắt nhìn về phía văn võ toàn triều.

Đặc biệt là người vừa rồi chỉ trích Cố Cẩm Niên.

“Các ngươi nên tự kiểm điểm cho cẩn thận.”

“Ném mất thể diện của Đại Hạ không sao, nhưng các ngươi không nên ném đi cốt khí của Đại Hạ .”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Dứt lời, ông xoay người rời đi, không nổi giận, nhưng kiểu không thèm tức giận này càng làm cho người khác sợ hãi.

Cứ như thế.

Hôm sau.

Đại Hạ, thành Đồng Quan.

Trong quân doanh.

Mấy ngày nay toàn bộ quân doanh đều có vẻ náo nhiệt.

Chỉ vì Thế tử Cố Cẩm Niên của Đại Hạ tới.

Không chỉ tới, hắn còn cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, khi không có việc gì còn hỗ trợ khuân vác quân nhu phẩm, hoặc không thì cũng giúp các tướng sĩ viết thư.

Ngay từ đầu, mọi người cảm thấy Cố Cẩm Niên đang làm bộ làm tịch, nhưng sau hai ba ngày tiếp xúc, tất cả mọi người phát hiện Cố Cẩm Niên không hề có nửa điểm làm ra vẻ.

Ăn, ăn như hổ đói, không chê bai ghét bỏ.

Ngủ, chỉ một cái chăn, không khác gì mọi người.

Thậm chí Cố Cẩm Niên còn làm một vài thứ thập phần cổ quái, hắn ngâm một loại cỏ dại nào đó trong nước, ủ kín một ngày, uống vào chua chua ngọt ngọt, có chút giống với rượu, nhưng lại không có mùi rượu, cũng không say.

Cái này là chủ yếu nhất, quân doanh nghiêm cấm uống rượu, nhưng phần lớn các tướng sĩ đều thích rượu, hơn nữa sắp phải khai chiến, hoặc nhiều hoặc ít vẫn hơi thấy nhớ mong.

Cố Cẩm Niên lăn lộn như vậy, làm toàn bộ quân doanh nhất trí khen ngợi.

Mà lúc này.

Trong một cái chuồng ngựa, Chu Quỳ mang theo vài tướng sĩ, đang giải thích cho Cố Cẩm Niên.

“Thế tử điện hạ.”

“Chiến mã của Đại Hạ ta cường tráng hữu lực, tuy không bằng chiến mã của Hung Nô và Đại Kim, nhưng chắc chắn bỏ xa Phù La.”

“Phương pháp nuôi ngựa cũng là phương diện mà Đại Hạ vẫn luôn nghiên cứu mấy năm nay, nguyên nhân chủ yếu là do vấn đề nòi giống và thức ăn.”

“Chiến mã của người Hung Nô là một giống ngựa cực kỳ đặc thù, huyết mạch cường đại, điểm này so ra cũng không bằng chiến mã vương triều Đại Kim, thức ăn của chúng là Long Mễ, thứ này Đại Hạ chúng ta khó cầu.”

“Nếu Đại Hạ chúng ta cũng có Long Mễ, không phải mạt tướng khoác lác, một chọi một, giết người Hung Nô chỉ như giết gà mà thôi.”

Chu Qùy chỉ vào chiến mã Đại Hạ rồi nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận