Đại Hạ Văn Thánh

Chương 80 Đọc sách Ngưng khí, Nho đạo cảnh giới thứ nhất. Tô Hoài Ngọc xuất hiện (2)

Chỗ tốt thật sự là nhiều lắm.

Duy nhất đáng tiếc chính là không cách nào kéo dài tuổi thọ.

Nhưng mà ngay tại lúc Cố Cẩm Niên tưởng rằng tất cả đã kết thúc, trong chốc lát một âm thanh to lớn vang lên trong đầu.

Thanh âm to như thanh âm đại đạo, giống như Thánh nhân truyền đạo làm cho lòng người rung động, như hoàng chung đại lữ để cho người ta tỉnh ngộ.

“Trời xem bản thân dân xem, Thiên Thính bản thân dân nghe.”

Thanh âm ung dung làm cho người khai ngộ. Người bên ngoài chỉ nhìn thấy Cố Cẩm Niên ngây ngốc, đứng nguyên một chỗ.

Nhưng trên thực tế, đây là thanh âm của Thánh Nhân, quán thâu chân lý của Nho đạo.

Trọn vẹn gần nửa canh giờ.

Rốt cuộc Cố Cẩm Niên tỉnh lại từ bên trong nghe đạo.

Giờ khắc này.

Khí chất cả người của Cố Cẩm Niên đều triệt để phát sinh biến hóa.

Hạo nhiên chính khí chỉ có thể để cho mình bước vào cảnh giới Đọc sách Ngưng Khí nhưng rất dễ dàng khiến đức không xứng với vị.

Cần đọc sách để thăng hoa nội tại mới có thể ổn định cảnh giới.

Điểm này được cổ thụ giải quyết quá tốt đẹp. Không chỉ cho mình hạo nhiên chính khí mà còn có thanh âm Thánh Nhân, vì chính mình truyền đạo giải thích nghi hoặc.

“Tuy có Thánh ngôn giải nghi hoặc nhưng ta còn phải không ngừng đọc sách, minh ngộ đạo lý, chân lý thực tiến mới xứng với cảnh giới Nho đạo.”

“Quyết không lãnh đạm.”

Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.

Thanh âm Thánh Nhân vẫn vang bên tai, người đọc sách chân chính không chỉ quan tâm đến cảnh giới mà chủ yếu chính là nhìn vào đức hạnh.

Nếu như một người mặc dù là Đại Nho nhưng không có đức hạnh thì cực kỳ dễ dàng phạm sai lầm. Nhẹ thì si tâm điên loạn, nặng thì bị Thiên khiển.

Loại tình huống này xuất hiện không ít, chỉ vì không đức.

Có một số Đại Nho tấn thăng do làm một chút công tích vĩ đại. Ví dụ như cứu tế định loạn hoặc là dâng lên quốc sách được Thiên địa ban thưởng, hay viết sách truyền đạo mượn nhờ thanh danh bản thân đạt được tán thành của người đọc sách, tấn thăng Đại Nho.

Đây chính là nguyên nhân người đọc sách trong thiên hạ đều muốn vào triều làm quan.

Mưu chức tại vị.

Ngẫm lại cũng thế, một phu tử bình thường, bất kể hắn dạy học như thế nào trừ khi dạy dỗ ra một vị Thánh Nhân. Nếu không thì không cách nào mang được ảnh hưởng lớn đối với quốc gia.

Nhưng nếu là một đại thần trong triều, một thiên văn chương cải cách có thể mang đến ảnh hưởng to lớn.

Thành công, danh vọng bạo tạc lại viết một quyển sách sẽ khiến người đọc sách giành trước đoạt sau đi mua về xem.

Có câu nói là làm người thành công thì mỗi một câu nói của ngươi đều là vàng ngọc.

Tấn thăng lên làm Đại Nho là mười phần chắc chín.

Nhưng loại tấn thăng này không phải là tấn thăng hoàn mỹ, thiếu khuyết đức hạnh sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.

“Cây cổ thụ này chỉ sợ là địa vị rất kinh khủng.”

Rất nhanh, Cố Cẩm Niên ý thức được một việc.

Cổ thụ trong đầu mình chẳng những có thể dưỡng dục ra trái ẩn chứa hạo nhiên chính khí mà còn có cả thanh âm của Thánh Nhân.

Nghĩ kỹ lại thì thứ này có địa vị chỉ sợ là kinh khủng vô biên.

Chủ yếu nhất là Cố Cẩm Niên lại liên tưởng đến một chuyện khác.

Đó chính là các trái khác dưỡng dục ra có thể được như trái tài hoa không?

Nếu thật như vậy thì chẳng lẽ mình có thể hướng đến phương hướng toàn năng sao?

Loại hình như Tiên đạo còn dễ nói.

Cố Cẩm Niên tương đối xem trọng Võ đạo.

Văn võ song toàn mới là vương đạo.

Thánh Nhân chân chính là gì?

Đầu tiên cùng ngươi giảng giải đạo lý, nếu như ngươi không nghe?

Vậy ta sẽ đánh cho ngươi nghe mới thôi.

Mà bây giờ thế giới này Tiên Võ cùng tồn tại, thực lực của một cá nhân thật sự không cách nào đối kháng với một Vương triều.

Cái gì mà một người có thể chống đỡ trăm vạn sư. Điều này rõ ràng không thể được.

Nhưng điều này không thể được là bởi vì ở dưới bát cảnh.

Nếu như mình có thể bước vào bát cảnh.

Vậy thì sẽ khác biệt.

Cái gì mà vương triều Đại Hạ hay không phải vương triều Đại Hạ mà ngay cả Thần Châu đại lục cũng đề sẽ phủ phục ở dưới chân ta.

Không đạt được đệ bát cảnh cũng không sao, chỉ cần sinh thời có thể bước vào đệ thất cảnh Cố Cẩm Niên cũng đã thoả mãn rồi.

Có được năng lực tự vệ tuyệt đối.

Triều đình dù muốn đối phó mình cũng cần cânnhắc một chút.

Hoàng đế có quốc vận gia trì, điều này không giải quyết được nhưng muốn làm chút chuyện còn không phải dễ dàng sao?

Thật muốn liều, ta đùa giỡn với ngươi đánh lén chút. Hôm nay đi đại doanh này phá của ngươi ba vạn quân địch. Ngày mai lại đi đại doanh kia phá ngươi ba vạn quân địch. Chỉ cần ngươi không thể đánh lại ta, ta sẽ như ác mộng để ngươi hoài nghi nhân sinh.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên tràn đầy hi vọng.

Đối với cổ thụ càng thêm yêu thích.

Nhưng mà lúc này Cố Cẩm Niên thu hồi tâm thần, chuẩn bị đi tìm cửa thứ hai.

Một bóng người, chậm rãi hướng phía mình đi đến.

Là một nam tử mặc Thanh y.

Nam tử có tướng mạo cực kỳ anh tuấn, không kém Cố Cẩm Niên chút nào. Khí chất lạnh nhạt, buộc tóc cập quan.

Cảm nhận được có người đi đến.

Cố Cẩm Niên khẽ nhíu mày.

Nhưng mà hắn cũng không cử động chỉ đứng ở tại chỗ, giữ vững bình tĩnh.

Dù sao nếu đối phương mạnh hơn mình thì mình có chạy cũng vô dụng.

Nếu đối phương yếu hơn so với mình vậy càng không phải chạy.

“Tô Hoài Ngọc, gặp qua thế tử.”

Rất nhanh.

Nam tử anh tuấn xuất hiện trước mặt Cố Cẩm Niên.

Thần sắc hắn bình tĩnh, hướng phía Cố Cẩm Niên chắp tay, nói ra danh tính nhưng thanh âm cũng không lớn.

“Ngươi là Tô Hoài Ngọc?”

Nghe được đối phương tự giới thiệu, Cố Cẩm Niên có chút ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ rằng Tô Hoài Ngọc lại có thể anh tuấn như thế.

Điều này suýt chút uy hiếp đến trị giá nhan sắc của mình.

“Đúng vậy.”

“Thế tử điện hạ, nơi này không tiện nói chuyện.”

“Mời dịch bước.”

Tô Hoài Ngọc mở miệng, hơi nghiêm túc nói.

“Được.”

Cố Cẩm Niên hơi gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp theo Tô Hoài Ngọc rời đi.

Một lát sau.

Hai người xuất hiện dưới một tửu lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận