Đại Hạ Văn Thánh

1092 Xảy ra chuyện lớn! Đại hỉ sự! Trấn Quốc Công trợn tròn mắt, Vĩnh Thịnh Hoàng Đế khóc!(9)

Nếu dựa theo thế này.

Một năm sau, vương triều Đại Hạ không thiếu lương thực, người người đều ăn cơm no, kinh tế mậu dịch sẽ trực tiếp đột phá.

Hai năm sau, vương triều Đại Hạ điên cuồng xây dựng thêm nhiều binh doanh, chiêu binh mãi mã, thực lực quân đội tăng lên với mức độ nhanh chóng.

Ba năm sau, kinh tế Đại Hạ sẽ đạt tới giai đoạn phát triển mạnh.

Năm năm sau, nhân khẩu Đại Hạ sẽ bạo tăng đến hai mươi lăm vạn vạn.

Mười năm sau, nhân khẩu Đại Hạ bạo tăng đến bốn mươi vạn vạn, số lượng nhân khẩu sẽ trở thành thực lực để vương triều Đại Hạ chế bá Đông Hoang, cũng không cần đánh giặc với không đánh giặc làm gì, ai dây dưa nổi nữa?

Hai mươi năm sau, người trẻ tuổi gia nhập quân đội, từ nhỏ được ăn Chân Long bảo gạo, thân thể cường tráng, cả những chiến mã được bồi dưỡng ra, cùng với nhiều loại tiến bộ, quân đội của vương triều Đại Hạ, mở rộng đến khoảng một ngàn năm trăm vạn.

Lúc đó.

Cũng không phải là vương triều Đại Kim có muốn đánh hay không, mà là vương triều Đại Hạ có muốn thu phục vương triều Đại Kim hay không.

Dù sao mọi người đều biết, vương triều Đại Kim từ xưa đến nay đều là lãnh thổ không thể tách rời của vương triều Đại Hạ.

Cái gì, ngươi nói ta nói bậy ư?

Ta cho ngươi xem sách sử, tự ngươi nhìn đi, trên sử sách ghi lại rất rõ ràng.

Hả? Tại sao lại bị ẩm ướt lem mờ chữ hết thế này?

Thật có lỗi, thời tiết phương nam ấy mà, ẩm ướt lắm, ngươi cũng biết nhỉ.

Có thể nói, nếu quận Giang Trung làm theo dự đoán của mình.

Mười năm hoàn toàn chế bá Đông Hoang cảnh.

Hai mươi năm, vương triều Trung Châu cũng phải e ngại Đại Hạ.

Ba mươi năm sau, vương triều Trung Châu hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh rồi.

Dưới tình huống không có thủ đoạn tuyệt đối, ví dụ như đạn hạt nhân này, như vậy ở thời đại vũ khí lạnh, lương thực quyết định tất cả.

Hơn nữa còn có loại lương thực này.

Ba mươi năm sau, lớp trẻ của Đại Hạ, người người đều là Võ giả, tu tiên giả cũng không thiếu, giống như nước Phù Tang kiếp trước, không phải dựa vào trứng, thịt, sữa là có thể cưỡng ép biến đổi gen đấy sao?

Với Chân Long bảo gạo Đại Hạ, dinh dưỡng có thể gấp trăm lần so với trứng, thịt, sữa.

"Lần này đúng là nhặt được bảo bối."

Cố Cẩm Niên không nhịn được cảm thán trong lòng.

"Cái này nếu để cho lão cữu biết được, ngài ấy sẽ vui đến thổi bong bóng nước mũi ấy nhỉ?"

"Bà nó, trong vòng nửa năm, giải quyết được vấn đề lương thực cả nước."

"Nửa năm sau, với sức mạnh cả nước, để lão gia tử mang binh mang lương đi, ngựa đạp Hung Nô, cũng không biết cần bao nhiêu lương thực là đủ đây."

Cố Cẩm Niên tự nói trong lòng, hết sức tò mò.

Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài.

"Cẩm Niên."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Là giọng của Trấn Quốc Công.

Lão gia tử đến rồi?

Nghe thấy giọng nói của lão gia tử, Cố Cẩm Niên vội vàng buông việc trong tay xuống.

Mà Phương Kính Thành rất thức thời, cáo lui khỏi chỗ này.

Rất nhanh, có hai người đi đến.

Một người là lão gia tử, còn lại là Lục thúc Cố Ninh Nhai.

Cố lão gia tử vẻ mặt nghiêm túc.

Để ông mang năm mươi vạn binh lính đến đây, hơn nữa thư gửi cho bệ hạ chỉ có một câu “Xảy ra chuyện”.

Chuyện này sao không khiến Cố lão gia tử sốt ruột được?

Cho nên vừa đến đại doanh, Cố lão gia tử liền trực tiếp hỏi Cố Cẩm Niên xảy ra chuyện gì.

Thấy lão gia tử đã đi vào trong đại doanh.

Cố Cẩm Niên không trả lời, mà nhìn lão gia tử nói.

"Gia gia."

"Tôn nhi hỏi ngài vài chuyện."

"Cho ngài bao nhiêu lương thực là ngài có thể san bằng nước Hung Nô?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, dò hỏi như thế.

Nghe xong lời này, Cố lão gia tử và Cố Ninh Nhai đều sửng sốt.

Khá lắm.

Bên này hỏi ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi lại tán dóc san bằng Hung Nô?

"Cẩm Niên, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?"

"Quận Giang Trung đã xảy ra chuyện gì?"

Lão gia tử nhíu mày, ông hơi không hiểu được câu hỏi này của Cố Cẩm Niên.

"Có chuyện vui lớn."

Cố Cẩm Niên cười.

Thốt ra lời này, hai người càng thêm trầm mặc.

Chuyện vui lớn?

Chuyện vui lớn gì?

Có người báo chuyện vui như ngươi vậy sao?

"Cẩm Niên, Lục thúc ngươi là người thành thật, mấy ngày trước rõ ràng ngươi một bộ ngưng trọng để ta đưa tin cho bệ hạ."

"Ngươi lúc đó là dáng vẻ có chuyện vui lớn sao? Ngươi muốn hại Lục thúc ngươi đúng không?"

Cố Ninh Nhai nói, ông là gấp gáp thật.

Bởi vì từ đầu tới cuối ông đều biểu hiện rất sốt ruột, giống như xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.

Bây giờ Cố Cẩm Niên còn nói có chuyện vui lớn?

Báo cáo sai quân tình là phải mất đầu đấy.

"Không phải."

"Lục thúc, đó là ta cố ý làm vậy."

Cố Cẩm Niên cười nói, năm mươi vạn đại quân đến rồi, như vậy tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.

"Cẩm Niên, ngươi nói thẳng đi, cuối cũng là có chuyện gì, đừng ở chỗ này thừa nước đục thả câu nữa."

Lúc này Cố lão gia tử cũng không nhịn được, bảo Cố Cẩm Niên nói nhanh một chút, tình huống cụ thể như thế nào.

Tất cả mọi người, Hoàng đế cũng được, bách quan cũng được, các thế lực lớn trong thiên hạ đều cho rằng quận Giang Trung xảy ra chuyện lớn.

Kết quả Cố Cẩm Niên lại nói một câu.

Chuyện vui lớn?

Có người báo tin vui như thế sao?

Nghe thấy lão gia tử nói vậy, Cố Cẩm Niên lập tức truyền âm, kể lại chân tướng mọi chuyện, nói hết toàn bộ cho lão gia tử và Lục thúc.

Mục đích mỗi chuyện, bao gồm cả ý tưởng của hắn, nói lại toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận