Đại Hạ Văn Thánh

Chương 707 Đại hưng công bộ, cái gì? Cháu ngoại trẫm tiến cung lại muốn đến học trộm trẫm rồi?(7)

Đang yên đang lành nhận sai cái gì?

"Thế tử điện hạ."

"Lão phu sai ba chuyện."

"Thứ nhất, lúc trước thế tử điện hạ rơi xuống nước, lão phu thật ra biết thế tử điện hạ bị Hàn Nhu vu oan."

"Việc này, lão phu cắn rứt lương tâm, cũng chịu dày vò, nhưng sở dĩ lão phu làm như thế, cũng là có điều khó nói."

"Chuyện này, bản thân điểm đáng ngờ trùng điệp, lão phu lo lắng là có người cố ý hãm hại Hàn Nhu, khiến cho văn võ đối lập, ảnh hưởng thế cục triều đình, nhưng sai chính là sai, lúc ấy lão phu chạy tới Cố gia, đã nói rõ tình huống với Trấn Quốc Công, cũng không rõ ràng quốc công có nói rõ với thế tử điện hạ hay không."

"Thứ hai, lúc trước trong hoàng cung thỉnh thoảng thấy lão phu giận dữ mắng mỏ thế tử điện hạ, sở dĩ là vì làm trò xiếc, lão phu minh bạch, nói quá lời, cho nên thế tử phẫn hận, điểm ấy cũng là lão phu sai."

"Thứ ba, lão phu còn muốn kiếm cớ cho hành động của chính mình, đây là mười phần sai, thân là Lễ bộ Thượng thư, Đại Hạ văn nhân lấy làm gương mẫu, lại mẫn diệt lương tâm như thế, đây là sai lầm chân chính."

"Hôm nay, lão phu nguyện thỉnh thế tử điện hạ thứ tội, thế tử điện hạ có bất kỳ hình phạt nào, lão phu tiếp nhận từng cái."

Dương Khai thành khẩn mở miệng, nói ra từng lỗi lầm của mình.

Nghe xong những thứ này.

Cố Cẩm Niên hơi có vẻ trầm mặc.

Đối với Dương Khai này, Cố Cẩm Niên ngay từ đầu đích thực là chán ghét, nguyên nhân chán ghét là cảm giác đầu tiên, về sau, chuyện ở hoàng cung Cố Cẩm Niên cũng suy nghĩ ra được, Dương Khai chửi mình, nhưng không có chút oán khí nào.

Lúc ấy đã cảm thấy có vấn đề, cho nên cũng không quá để ở trong lòng.

Về phần sau đó, Dương Khai cũng một mực giúp mình, chí ít kinh đô Khổng gia, Đại Hạ thi hội, Hung Nô yến hội, còn có khi mình bị phạt, một loạt sự tình này Dương Khai đều ủng hộ chính mình.

Cho nên ân oán thật đúng là không có nhiều.

Hiện tại Dương Khai chủ động thừa nhận sai lầm.

Không đưa tay đánh người đang cười.

Cộng thêm đủ loại nhân tố, Cố Cẩm Niên không khỏi thở ra một hơi dài.

"Dương đại nhân."

"Rất nhiều chuyện, bản thế tử đều có tính toán."

"Dương đại nhân có thể chủ động thừa nhận sai lầm với ta, phần này đảm đương, Cố mỗ kính nể."

"Đã đi qua, những chuyện này cũng không cần tính toán nữa."

"Bất quá bản thế tử có chút hiếu kỳ, xin hỏi Dương đại nhân, việc ta rơi xuống nước, có đầu mối gì không?"

Không đề cập tới thì Cố Cẩm Niên còn quên đi, sự tình mình rơi xuống nước giống như đột nhiên bị ngừng lại.

Đối với Dương Khai, Cố Cẩm Niên không tính toán gì nhiều, không sai biệt lắm là được rồi.

Nhưng việc này không thể được, nhất định phải tra ra thủ phạm.

Đáng giết thì giết.

Nên thả thì thả.

"Có manh mối nhất định, nhưng không nhiều."

"Trước mắt nghi điểm lớn nhất chính là, thế tử điện hạ thân thể cường tráng, vô ý rơi xuống nước, tuyệt đối không có khả năng trực tiếp hôn mê."

"Về sau căn cứ dấu vết để lại cùng một chút phỏng đoán, chú ý đến Trường Dương hầu, cũng không qua bao lâu, Trường Dương hầu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử."

"Hết thảy manh mối đều bị đứt đoạn mất."

"Lại thêm quốc công phải xuất chinh, chuyện này mặc dù còn đang âm thầm điều tra, nhưng cũng rất khó."

Dương Khai lên tiếng, báo cho hắn biết tiến triển của điều tra.

"Trường Dương hầu?"

Cố Cẩm Niên cau mày.

Sao lại có liên quan đến Trường Dương Hầu chứ?

"Ân."

"Thế tử điện hạ, chuyện này kỳ thật ngài không cần quan tâm, quốc công vẫn luôn điều tra, bệ hạ cũng đang âm thầm điều tra, lão phu cũng đang tra, bất quá địch nhân quá mức giảo hoạt, muốn nói hiềm nghi, mỗi người trên triều đình đều có hiềm nghi."

"Nhưng không có chứng cứ cụ thể, trừ phi thế tử điện hạ có thể tìm tới nguyên nhân dẫn đến hôn mê."

"Bằng không, cần thời gian nhất định."

Dương Khai nghiêm túc hồi đáp.

"Minh bạch."

"Được thôi."

"Đã như vậy, việc này coi như xong."

"Chỉ cần Dương đại nhân không có tham dự, cũng không có dã tâm muốn che giấu, một chút xíu ân oán đó coi như bỏ đi."

Cố Cẩm Niên cũng không nói thêm cái gì.

Oan gia nên giải không nên kết.

Không sai biệt lắm là được.

"Thế tử điện hạ khẳng khái."

"Lão phu áy náy."

"Xin thế tử điện hạ yên tâm, như thế tử ngài vào triều làm quan, ba năm về sau, lão phu sẽ chủ động cáo quan, hoặc lúc thế tử điện hạ cần lão phu cáo quan, vị trí Thượng thư này, tuyệt đối sẽ không chiếm."

Dương Khai cũng không nói gì thêm, biểu đạt tâm ý của mình.

Cũng coi là một loại chuộc tội.

"Dương đại nhân nói quá lời, ngài còn đang khoẻ mạnh, vị trí này còn có thể ngồi mười năm."

"Ta còn trẻ, thật sự cho ta làm Thượng thư, ta ngồi không yên."

"Được rồi, vẫn là thương thảo một chút sinh ý lần này đi."

Cố Cẩm Niên khiêm nhượng một hai.

Sau đó đi đến trong đình.

Cùng Vương Khải Tân đàm luận sự tình chọn địa điểm.

Đúng thế.

Sự tình lựa chọn địa điểm cho Đại Hạ Bất Dạ Thành.

Đầu tiên không thể chọn địa điểm ở trung tâm, cũng không thể chọn ở địa phương bằng phẳng, bởi vì chiếm diện tích rất lớn, nhất định phải nghiêng.

Chế tạo thành một địa điểm nổi danh, cũng không cần dựa vào phố xá sầm uất lưu lượng khách.

Cố Cẩm Niên vẽ ra một cái đại khái toàn cảnh đồ của kinh đô, sau đó bắt đầu trao đổi cùng hai người.

Lựa chọn địa điểm rất quan trọng.

Trải qua một canh giờ trao đổi, cuối cùng lựa chọn tại phương hướng tây bắc của kinh đô, bất quá không phải trong kinh đô, mà là bên ngoài kinh đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận