Đại Hạ Văn Thánh

Chương 231 Tần Vương của Vương triều Phù La đến tặng bản chép tay của Bán Thánh. 4

Chỉ có thể nhao nhao phụ hoạ.

“Giang huynh nói cực đúng.”

Cố Cẩm Niên cũng gật nhẹ đầu, không nói gì.

Chỉ có Hứa Nhai hiếu kỳ nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

“Cố huynh, lấy tính tình của ngươi nếu nhìn thấy người Vương triều Phù La hoành hành bá đạo ở Đại Hạ ta thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Hắn rất hiếu kì, tiếp tục quay quanh chủ đề này. Dù sao hắn là tu sĩ Tiên đạo cũng không phải con dân Vương triều Đại Hạ.

Cũng không lo lắng gì.

“Để quan phủ ra mặt khuyên bảo cho tốt.”

Cố Cẩm Niên lộ ra khiêm nhường hữu lễ, chân thành nói.

“Vậy nếu tìm ngươi gây phiền phứ thì sao?”

Hứa Nhai nhịn không được tiếp tục hỏi một câu.

“Tìm ta gây chuyện?”

“Vậy thì ta sẽ để bọn hắn kiến thức cái gì gọi là đệ nhất hoàn khố Đại Hạ.”

Cố Cẩm Niên vẻ mặt chân thành nói.

Tìm người khác phiền phức thì hắn khuyên vài câu, ai không biết làm người tốt?

Nhưng nếu tìm mình gây phiền phức thì Cố Cẩm Niên không cần biết ngươi là người nào.

Mẹ nó, đừng nói là Vương triều Phù La, hay Vương triều Đại Kim, ngay cả như người Trung Châu đến hắn đánh cũng không lầm.

Còn mẹ nó lật trời rồi?

Đây là nơi nào? Vương triều Đại Hạ.

Mình là ai? Quyền quý đệ nhất Đại Hạ?

Chịu cơn tức giận này? Có bị bệnh không?

Quả nhiên câu trả lời này khiến đám người không khỏi nhẹ gật đầu.

Đây đúng là Cố Cẩm Niên.

Lý Co càng bày tỏ sùng bái nhìn Cố Cẩm Niên.

Từ khi Cố Cẩm Niên giải oan vì dân, Lý Cơ đã hoàn toàn phục Cố Cẩm Niên.

Cố Cẩm Niên làm được những chuyện mà hắn không làm được.

Thiến niên chính là như vậy, một bầu nhiệt huyết vì dân giải oan. Sau đó làm náo động để được vạn người ngưỡng mộ. Mỗi ngày Lý Cơ đều mơ có thể làm chuyện như vậy đáng tiếc là chỉ có thể mơ mà thôi.

Mà Cố Cẩm Niên làm được cho nên thuận lợi trở thành thần tượng của Lý Cơ.

Cũng đúng lúc này, bên ngoài học đường có một giọng nói vang lên.

“Thế tử điện hạ.”

“Có người tìm.”

Là một thư đồng, đứng bên ngoài học đường gọi một tiếng.

“Có người tìm sao?”

Cố Cẩm Niên đứng dậy nhìn về phía bên ngoài cũng không có chút chần chờ nào, cáo lui với đám người đi ra bên ngoài.

Theo sau chân thư đồng đi vài bước.

Một bóng người xuất hiện trong mắt Cố Cẩm Niên.

Không phải rất quên nhưng cũng không xa lạ gì.

Nhìn kỹ.

Tần Vương.

Cách đó không xa là một nam tử trung niên, tương đối gầy còm, mặc mãng bào, trên mặt có một vết sẹo không quá dài, cũng không xấu nhưng có thể cho người ta thấy một loại khí thế.

Một loại khí thế tạo ra từ chiến trường.

“Cẩm Niên.”

“Ha ha ha, lão đệ tốt của ta.”

Sau khi Cố Cẩm Niên xuất hiện, Tần Vương lập tức mừng rỡ, vội vàng đi đến. Còn không đợi Cố Cẩm Niên phản ứng đã trực tiếp cho Cố Cẩm Niên một cái ôm mạnh mẽ.

Cố Cẩm Niên và Tần Vương là cùng thế hệ.

mà thông qua ký ức trong đầu thì thật sự là có quan hệ không tệ cùng Tần Vương.

Mặc dù tuổi tác hai bên chênh lệch không ít nhưng lúc tuổi nhỏ Tần Vương điện hạ thường xuyên mang mình đi chơi.

Thậm chí trước khi mình xuyên qua, Tần Vương điện hạ thường xuyên đến tìm mình. Sau khi mình ngâm nước có nghe tộc nhân nói, Tần Vương điện hạ nổi trận lôi đình. Là người đầu tiên tham gia Lễ bộ Thượng thư Dương Khai.

Đương nhiên trong này có khả năng vẫn còn tồn tại những nhân tố khắc, chỉ là Tần Vương này không nói.

Chí ít đối với mình không nói, bất kể là có mục đích gì bên ngoài.

“Tần Vương ca.”

Cố Cẩm Niên cười nói.

Trong chốc lát, Tần Vương biến sắc, khẽ nhíu mày nhìn mình.

Dường như có chút cổ quái.

“Ách, Lý Toại ca?”

Cố Cẩm Niên đổi xưng hô khác.

“Ha ha ha.”

"Cẩm Niên lão đệ, vừa rồi ngươi gọi một tiếng Tần Vương ca, suýt chút nữa hù chết huynh trưởng ta."

"Cẩm Niên lão đệ, người đừng trách ca ca. Ta một mực không đến thăm ngươi. Dù sao ca ca hiện tại đang giám quốc, chuyện triều đình chạy đông chạy tây bận bịu khiến ta đầu choáng mắt hoa."

"Ta thật sự không có thời gian đến tìm ngươi, ngươi vào thư viện Đại Hạ ca ca không đến, thua thiệt ngươi nhiều lắm."

"Ta khó chịu rất lâu. lúc đầu muốn đợi đến sau khi ngươi vào thư viện lại đến nhìn xem ngươi. Thật không nghĩ quận Giang Ninh phát sinh hồng tai."

"Nên càng không có thời gian đến thăm ngươi."

"Nhưng ngươi tuyệt đối không nên giận ca ca."

"Cẩm Niên lão đệ, đây là lễ vâth ca ca vì ngươi chuẩn bị. Xem như chúc mừng ngươi nhập thư viện Đại Hạ."

"Ngươi thật đúng là tăng thể diện cho phái Võ tướng chúng ta, được lên mặt."

Tần Vương cười lớn đồng thời cũng không ngừng tạ lỗi liên quan đến chuyện không tới.

"Lý Toại ca, đến là được rồi còn mang lễ vật làm gì."

Cố Cẩm Niên có chút xấu hổ nhưng khi nhìn thấy lễ vật sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.

"Bản chép tay của Bán Thánh sao?"

"Lý Toại ca, ngươi cũng quá khách khí?"

Cố Cẩm Niên vốn dĩ không muốn nhận.

Dù sao thân phận Lý Toại rất mẫn cảm là Nhị hoàng tử của Đại Hạ có chiến công, có uy vọng, có thực lực là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái tử.

Có khả năng trở thành hoàng đế.

Loại người này Cố gia không thể trêu chọc.

Thái tử cũng được, Tần Vương cũng được, Cố gia ai cũng không thể đụng vào, đụng phải sẽ rất phiền phức.

Nhưng mà năm đó Lý Toại theo chân lão gia tử nhà mình chinh chiến. Nói khó nghe một chút thì chính là đã từng làm thủ hạ của lão gia tử.

Có tầng quan hệ này cho nên Lý Toại thỉnh thoảng đến Cố gia tặng lễ cũng không có gì đáng nói.

Mà lại nói câu khó nghe nữa, Lý Toại từ nhỏ không ở bên cạnh Vĩnh Thịnh đại đế, đã theo Trấn Quốc Công. Trấn Quốc Công cũng coi Lý Toại là cháu trai mà nuôi dưỡng.

Nhẹ thì phạt, nặng thì đánh, không có chút mập mờ nào.

Nhưng năm đó lão gia tử mình vì cứu Lý Toại suýt chút nữa cũng mất mạng. Chính vì vậy trong lòng Lý Toại một mực ghi nhớ kỹ ân tình này.

Tuy có người nói lý tại vì tranh đoạt chi vị với Thái tử mới có thể cung kính có thừa đối với Trấn Quốc Công như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận