Đại Hạ Văn Thánh

1670 Luận pháp ở Tây Mạc, “Chư hành vô thường, chư pháp vô ngã, Niết Bàn tịch tĩnh”(8)

Cùng lúc đó, trên bầu trời của chùa Đại bảo Lưu Ly. 

Hào quang ngút trời.

Hàng Ma Kim Cương Xử từ tiểu thế giới bay ra, vạn trượng Phật quang sáng rọi, mà bên trong Phật quang có hai thân ảnh đang ngồi thiền.

"A Di Đà Phật.”

Đúng là Thượng Hành Chân Phật và Phật Đà Quảng Nguyên.

Nhưng đây không phải là bản thể của bọn họ, mà chỉ là một phần nguyên thần, cho dù có vấn đề gì xảy ra cũng không tổn thất quá nghiêm trọng đến tu hành của bọn họ.

Dù sao cũng chỉ là luận pháp, không phải chiến đấu, cho nên hai người làm như vậy cũng chẳng có vấn đề gì.

"Cố thí chủ.”

"Luận pháp như thế nào.”

Giọng nói của Phật Đà Quảng Nguyên vang lên, ông ta hỏi thẳng Cố Cẩm Niên muốn luận pháp như thế nào. 

Rất rõ ràng, ông ta sắp chờ không nổi rồi. Ông ta biết rõ Cố Cẩm Niên cũng có năng lực và ngộ tính, nhưng ông ta cũng là cường giả đệ thất cảnh của Phật môn. Ông ta cũng rất thông hiểu Phật pháp.

"Hỏi ba đáp ba.”

"Giới hạn trong vòng một canh giờ.”

Cố Cẩm Niên lạnh nhạt giải thích về quy tắc luận pháp.

"Được.”

"Vậy kính xin Cố thí chủ lập lời thề, nếu luận pháp thua, phải trả lại vận khí của Phật môn, nếu như vi phạm, trời tru đất diệt.

Phật Đà Quảng Nguyên đồng ý với quy tắc Cố Cẩm Niên đề ra. Cũng bắt Cố Cẩm Niên phải thề độc.

"Nếu các ngươi thua, đưa Phật khí vô thượng của Phật môn cho ta.”

Cố Cẩm Niên không cự tuyệt, cũng đưa ra yêu cầu của mình.

"Có thể.”

Thật không ngờ, Thượng Hành Chân Phật rất nhanh đã đồng ý, cũng không cần hỏi thăm ý kiến của Phật Đà Quảng Nguyên.

Có được câu trả lời này, Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng nữa, vung tay lên, ấn ký tuyên thệ xuất hiện, ba người cùng rót thuật pháp trói buộc nguyên thần vào đó, để thiên địa chứng giám lời thề.

Sau khi lời thề hoàn toàn được thành lập, Thượng Hành Chân Phật vô cùng bình tĩnh, nhưng sự tự tin hiện lên mặt ông ta, không thể che giấu được tí nào.

Thế nhân chăm chú nhìn vào ba người, trong lòng cũng không khỏi chờ mong trận luận pháp này, bọn họ không lo lắng cho Cố Cẩm Niên, nhưng cũng không thể chắc chắn Cố Cẩm Niên có thể thắng hay không, dù sao thì Cố Cẩm Niên cũng là người viết ra Cổ kinh Chân Phật, Phật pháp cũng không hề kém cạnh bất kì ai.

Phật Đà Quảng Nguyên và Thượng Hành Chân Phật đã bắt đầu thuộc lòng Phật pháp từ khi còn rất nhỏ, cũng không phải hạng người bình thường, trận luận pháp này cũng coi là long tranh hổ đấu.

"Mời Cố Thánh hỏi trước.”

Thượng Hành Chân Phật mở miệng nói trước, hắn ta rất chủ động nhường cơ hội hỏi trước cho Cố Cẩm Niên.

"Làm sao để thành Phật.”

Cố Cẩm Niên cũng không do dự hay khách khí gì cả, hắn lập tức mở miệng hỏi vấn đề đầu tiên.

"Thái độ thành kính, độ hóa oán nghiệp, minh ngộ đạo lý, là có thể thành Phật.”

Phật Đà Quảng Nguyên chầm chậm lên tiếng, đối với vấn đề kiểu này, ông ta trả lời mà không phí chút sức nào.

"Vậy sao ta chưa thành Phật.”

Giọng nói của Phật Đà Quảng Nguyên vừa dứt, Cố Cẩm Niên lại tiếp tục hỏi tiếp.

"Trên người ngươi vẫn còn nghiệp, khó mà thành Phật.”

Phật Đà Quảng Nguyên lại trả lời.

"Nghiệp ở đâu.”

Cố Cẩm Niên lại hỏi.

"Hai tay ngươi nhiễm máu tươi, hành động cảm tính, không nghĩ đến đại cục, loạn lạc ở Đông Hoang và Trung Châu, một nửa nguyên nhân cũng là vì ngươi mà ra, đây còn không phải là nghiệp sao?”

Phật Đà Quảng Nguyên mở miệng

"Ta đã buông bỏ đồ đao, sao vẫn còn máu tươi?”

Cố Cẩm Niên chậm rãi lên tiếng.

"Ngươi buông xuống khi nào?”

Phật Đà Quảng Nguyên cau mày hỏi lại.

"Lúc bắt đầu luận pháp, đã buông bỏ đồ đao.”

Cố Cẩm Niên lập tức trả lời.

"Phải mà cũng không phải, thứ ngươi buông xuống chỉ là đao giết người, nghiệp đao vẫn còn trên tay ngươi.”

"Chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi.”

Phật Đà Quảng Nguyên lắc đầu.

"Làm sao buông bỏ.”

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Thành kính nhận sai, sẽ có thể buông xuống.”

Phật Đà Quảng Nguyên trả lời

"Được, ta nhận sai.”

"Ta đã buông bỏ nghiệp đao, nhưng tại sao còn chưa thành Phật.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, lập tức thừa nhận sai lầm.

Lời này vừa thốt ra, thế nhân an tĩnh.

Phật Đà Quảng Nguyên cũng an tĩnh.

Ông ta sững sờ nhìn Cố Cẩm Niên.

Thật không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại chơi chiêu này.

Vốn dĩ cho rằng Cố Cẩm Niên sẽ giảo biện, hoặc là phản bác rừng những việc hắn làm không sai.

Ai mà ngờ, Cố Cẩm Niên rất thoải mái nhận sai.

Giờ khắc này, Phật Đà Quảng Nguyên thật sự không biết nên nói gì nữa rồi.

Cố Cẩm Niên không bị mắc lừa.

Nhất là câu “Ta đã buông bỏ nghiệp đao” này.

Khiến Phật Đà Quảng Nguyên hoàn toàn câm nín.

Ông ta có thể phản bác rằng Cố Cẩm Niên chưa buông bỏ nghiệp đao, sau đó sẽ giảng giải Phật pháp thể hiện bản lĩnh của mình, nhưng nếu nói vậy thì chẳng còn là thiền định thiền ý gì nữa rồi, mà là hai bên cãi cùn ngang tay, không còn là bàn luận Phật pháp nữa.

Đao ở trên tay Cố Cẩm Niên.

Hắn muốn buông xuống thì là buông xuống, không muốn buông thì ai bắt ép được, ai kiểm chứng được.

Mọi thứ đều do Cố Cẩm Niên quyết định.

"A Di Đà Phật.”

"Ngộ tính của Cố Thánh thật cao.”

"Bần tăng nhận thua.”

Phật Đà Quảng Nguyên hít sâu một hơi, ông ta biết mình đã thua, bởi vì quyền quyết định nằm trong tay Cố Cẩm Niên, trả lời thế nào cũng không được.

Cố Cẩm Niên hỏi “làm thế nào để thành Phật” đây là một vấn đề, nhưng vấn đề này nhanh chóng biến thành nghiệm chứng, Cố Cẩm Niên không ngừng đi nghiệm chứng điều đó, nếu nghiệm chứng thành công, hắn chính là Phật, nếu như nghiệm chứng không thành công, vậy thì Phật Đà Quảng Nguyên và Thượng Hành Chân Phật đã đấu thua trong vấn đề luận pháp này.

Bản chất của luận pháp chính là vấn đáp.

Không trả lời thì chính là thua rồi.

Nhưng nếu thừa nhận Cố Cẩm Niên là Phật thì còn thua thảm hại hơn.

Cho nên Phật Đà Quảng Nguyên lựa chọn phương pháp tốt nhất, cho dù là thua, cũng không có thừa nhận Cố Cẩm Niên là Phật, nếu không, còn cần vấn đáp làm gì nữa.

Hơn nữa, thua một trận cũng chẳng tính là gì.

Phật Đà Quảng Nguyên cũng nhanh chóng lên tiếng.

"Nếu vậy, đến lượt bần tăng ra đề.”

"Cố Thánh, làm sao để thành Phật.”

Phật Đà Quảng Nguyên mở miệng, trực tiếp hỏi ngược lại vấn đề mà Cố Cẩm Niên vừa hỏi.

Ông ta muốn xem thử, Cố Cẩm Niên sẽ trả lời như thế nào.

Nhưng khi Cố Cẩm Niên nghe thế, gương mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt, cũng đoán được Phật Đà Quảng Nguyên muốn làm gì.

"Minh ngộ hoàn toàn ba pháp ấn.”

"Có thể thành Phật.”

Giọng nói Cố Cẩm Niên chầm chậm vang lên, trả lời câu hỏi này.

Giờ khắc này, vô số tăng nhân Tây Mạc đều hiếu kì, “Ba pháp ấn” này, bọn họ chưa từng nghe qua thứ này.

"Ba pháp ấn nào.”

Phật Đà Quảng Nguyên cũng hiếu kỳ hỏi lại.

Nhưng Cố Cẩm Niên không nói gì thêm, chậm rãi vươn tay ra như đang bóp nát pháp ấn gì đó trong tay.

Ngay lúc đó

Tây Mạc vốn dĩ vô cùng yên tĩnh.

Bỗng một trận gió nổi lên.

Một giọng nói vang vọng khắp thiên địa, là âm thanh của thiên địa, dường như đang trả lời thay cho Cố Cẩm Niên.

"Chư hành vô thường, chư pháp vô ngã, Niết Bàn tịch tĩnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận