Đại Hạ Văn Thánh

Chương 594 Cố Cẩm Niên mời thước thánh, tước đi tài khí của Đại Nho.(6)

Hắn cũng không nói nhiều.

Vốn dĩ không định xé rách mặt, để các ngươi có cái nhớ nhung, kết quả là ép hắn phải nói ra loại lời này.

Được thôi.

Vậy trực tiếp vạch mặt đi.

Quả nhiên, lời này nói ra, sắc mặt mọi người hơi thay đổi.

"Thế tử điện hạ nói quá lời, kỳ thật chúng ta cũng chỉ suy nghĩ vì thế tử điện hạ."

Khổng Thành lập tức lên tiếng, vẫn dáng vẻ hiền lành đó, nở nụ cười.

"Suy nghĩ vì bản thế tử?"

"Thánh khí đặt ở nơi này của bản thế tử, làm phiền các ngươi sao?"

"Bản thế tử cần ngươi đến suy nghĩ cho ta sao?"

"Ngươi là cái thá gì?"

"Ở đây lải nhải không ngừng? Ngay trước mặt nhiều người như vậy, ta cho ngươi mặt mũi, ta khách khí với ngươi, có ý đồ với Thánh khí sao? Khổng gia rốt cuộc là thiếu mất cái gân nào rồi? Các ngươi nói lời này, không biết xấu hổ sao?"

Cố Cẩm Niên hoàn toàn nhịn hết nổi.

Bà mịa, ở nơi này giả làm người tốt?

Trà trong mùi trà, đồ trà xanh giả vờ giả vịt.

Làm người ta buồn nôn.

Lời vừa nói ra, Khổng Thành không nói gì, nhưng Tôn Chính Nam quát lên.

"Cuồng vọng."

"Quả nhiên bại lộ bản tính."

"Đã nói tới đây, lão phu cũng không vòng vo với ngươi nữa."

"Ngươi lệ khí quá nặng, tính cách tùy tiện, điều người đọc sách trong thiên hạ lo lắng đó là ngươi làm xằng làm bậy."

"Mau giao Thánh khí ra cho Khổng gia cất giữ, nếu không người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ không tin phục ngươi."

"Đây mới là nguyên nhân vì sao hôm nay chúng ta hỏi ngươi đòi Thánh khí."

"Lúc đầu lão phu cũng không muốn dính vào, nhưng ngươi hoàn toàn cuồng vọng, lão phu đợi ngươi ở đây ba ngày, phái không biết bao nhiêu người đi báo tin cho ngươi, ngươi lại không thèm gặp chúng ta một lần."

"Cuồng vọng đến tận xương tủy, hôm nay lão phu nhất định phải xen vào chuyện này, nếu như bỏ mặc không quản, Nho đạo này chắc chắn bị chà đạp dưới chân ngươi."

Tôn Chính Nam cũng không giả bộ.

Trên thực tế hắn ta ngay từ đầu cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng Khổng gia nói không sai, cho nên định tự mình tới xem Cố Cẩm Niên.

Đương nhiên hắn ta quả thật cho rằng người nhà họ Khổng nói không sai, dù sao loại vật như Thánh khí này, đặt ở trong tay Cố Cẩm Niên, đích xác có chút không tốt, tuổi trẻ khinh cuồng, vạn nhất hắn làm sai chuyện gì, không có người ước thúc, chính là đại phiền toái.

Kết quả vừa đến đã phát hiện, Cố Cẩm Niên thật sự quá ngông cuồng, cảm quan trong lòng đối với Cố Cẩm Niên càng ngày càng kém, càng ngày càng tệ.

Cho đến hiện tại, hắn cũng thẳng thừng không ngụy trang gì nữa, trực tiếp mắng.

"Tiên sinh, Cẩm Niên cũng không phải như thế."

Thời khắc mấu chốt, Văn Cảnh tiên sinh bên cạnh lên tiếng, nhìn qua Tôn Chính Nam muốn nói điều gì đó, không hi vọng sự tình tồi tệ hơn.

"Ngươi câm miệng lại cho ta."

"Ngay cả một người cũng không dạy được, ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng lão phu."

Tôn Chính Nam giận dữ mắng Tô Văn Cảnh, ỷ vào bối phận của mình, ép Tô Văn Cảnh trầm mặc không nói được lời nào.

Mà Lý Diễm Đại Nho cũng nói theo.

"Lời của Tôn nho quả thật có chút nóng giận, nhưng cũng là lời nói thật, Cố Cẩm Niên, ngươi yên tâm, chờ ngươi trở thành Đại Nho, tu thân dưỡng tính, phẩm đức thông qua khảo nghiệm, sẽ trả Thánh khí lại cho ngươi."

Hắn ta bổ sung thêm một câu đồng thời ý tứ cũng là như thế.

Nghe được những thứ này.

Cố Cẩm Niên không khỏi cười lạnh.

Thật đúng là thành kiến như ngọn núi.

Trước đó ta khách khí, nhường nhịn đủ kiểu, bảo ta giao ra Thánh khí, ta cũng nói sẽ cân nhắc một chút, coi như là cực kỳ nể tình các ngươi.

Kết quả lão Tôn Chính Nam này căn bản là không quan tâm, ta nhịn không được chửi một câu, thế là nhục mạ đổ ập xuống đầu ta.

Còn trực tiếp cưỡng ép bắt ta giao Thánh khí ra.

Lợi hại.

Lợi hại.

Đây chính là Đại Nho ư?

"Lão già."

"Câm miệng lại cho ta."

Cố Cẩm Niên hét lớn một tiếng, ánh mắt đầy lãnh ý.

Bầu không khí trong đại sảnh nháy mắt đông cứng lại.

"Ngươi đúng là đồ lão già, bản thế tử khách khí cùng ngươi hai câu, ngươi thật sự cho rằng bản thế tử dễ bắt nạt?"

"Bỏ mặc các ngươi ba ngày, trong lòng các ngươi không tự biết sao? Thật sự cảm thấy bản thế tử không biết ý đồ các ngươi đến đây sao?"

"Thánh khí này là vật mà trời xanh ban cho bản thế tử, hiện tại các ngươi làm như thứ này là bản thế tử cướp tới vậy? Bảo ta giao Thánh khí ra? Ngươi làm sao không bảo Khổng gia giao Thánh khí cho ta đi?"

"Sợ bị mất đúng không? Bản thế tử đặt ở trong hoàng cung, nếu như bị mất, bản thế tử đến chịu trách nhiệm, được không?"

"Một lũ chó má."

Cố Cẩm Niên làm một tràng.

Một phen ngôn luận, mắng đám người sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Đức hạnh ngươi như vậy, sao xứng có được Thánh khí? Cố Cẩm Niên, hôm nay nếu ngươi không giao Thánh khí ra, lão phu nhất định sẽ để người đọc sách toàn thiên hạ tạo áp lực với ngươi, nhìn xem ngươi có năng lực chống lại ý nguyện của người đọc sách hay không."

Tôn Chính Nam trực tiếp xù lông.

Hắn ta đã khi nào bị người mắng như thế?

Từng câu lão già.

Từng câu chó má.

Một người được ca tụng hàng ngày như hắn ta sao có thể tiếp nhận được?

Đừng nói gì mà Đại Nho nên tu thân dưỡng tính, chỉ cần là người, không phải thành thánh, nhất định sẽ có cảm xúc, có thất tình lục dục, nhất định sẽ có căm ghét, đố kị, tức giận.

Đại Nho cũng là người, Đại Nho không phải Thánh Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận