Đại Hạ Văn Thánh

991 Dân ý chi tranh, đại quốc mậu dịch, thống nhất tiền tệ, kế hoạch sớm (8)

Bởi vì đại bộ phận dân chúng ngay cả cơm đều không có mà ăn, ai còn muốn cùng ngươi mua châu báu tơ lụa?



Mà muối, trà, dầu, gạo, những này đồ vật vì sao lại bị nghiêm ngặt quản khống. Cũng bởi vì kiếm bạc là nhất, cũng là thứ cần nhất. Dù là ở nơi rừng sâu núi thẳm, cũng cần mấy đồ vật này.



"Đúng thật là không nên đồng ý với Phật môn đến luận pháp."



Cố Cẩm Niên có chút hối hận, thật sự là hắn có chút hối hận. Đi Phật môn luận pháp khẳng định sẽ chậm trễ thời gian.



Thậm chí Tắc Hạ Học Cung hắn đều không muốn đi.



Sau gần nửa canh giờ.



Trải qua liên tục do dự, Cố Cẩm Niên đã quyết định, không đi tham gia Tắc Hạ Học Cung, cũng không đi Phật môn.



Mặc dù biết mình làm như vậy, Phật môn khẳng định phải trào phúng một lần nhưng vì đại cục cân nhắc, Phật môn sớm muộn gì cũng có thể diệt.



Trước mắt vẫn là đợi ở vương triều Đại Hạ.



Thứ nhất là để tùy thời chuẩn bị cho Thiên tai Đại Hạ.



Thứ hai gia tốc kế hoạch Bất Dạ Thành Đại Hạ.



Thứ ba nghĩ biện pháp thật kỹ, ứng đối với thế cục biến hóa trong tương lai.



Sau đó thật sự không thể làm loạn nữa, Long châu quốc vận đã xuất hiện.



Các quốc gia lớn đang ở giữa đấu tranh tất nhiên đều muốn triển khai.



May mắn chính là, đấu tranh này không phải đấu tranh quân sự. Nếu như là đấu tranh quân sự thì vương triều Đại Hạ thật không dám nói có thể chịu nổi hao tổn.



Ngay như dân ý mà nói, Cố Cẩm Niên đại khái cũng suy nghĩ rõ là có ý gì.



Hội tụ câu nói đầu tiên là, để dân chúng ăn đủ no, để dân chúng mặc đủ ấm, để dân chúng trong túi có tiền, để dân chúng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui sướng.



Không cần phải nói đeo vàng đeo bạc, chỉ cần trải qua dễ chịu là tốt rồi, đừng có áp lực quá lớn.



Ban ngày buổi chiều làm chút việc, ban đêm tìm một chỗ uống rượu, hưởng hóng mát, ăn chút đồ ăn, cố gắng một chút, nghỉ ngơi một chút.



Còn sống không khổ.



Như vậy đã đủ rồi.



Nhưng Cố Cẩm Niên thật sự hiểu rõ, mặc dù nói thì không cảm giác được gì nhưng mà quá trình nhất định rất khó, cũng rất mệt mỏi.



Sau đó dọc theo con đường này lại gặp phải địch nhân, sẽ càng thêm giảo hoạt, càng thêm đáng ghét.



Những thứ khác không nói.



Quyền quý.



Thế gia.



Hai ngọn núi lớn này luôn đứng vững ở đây.



Còn có người đọc sách.



Đúng vậy, người đọc sách.



Các đại vương triều vì nâng lên địa vị của người đọc sách, hạ xuống trọng kim, chỉ cần bản thân là tú tài liền có thể miễn lao dịch, miễn lương thuế.



Miễn lao dịch thì Cố Cẩm Niên không có lời nào để nói, nhưng miễn lương thuế cũng không phải là một chuyện tốt.



Đương nhiên điều này cũng cùng các phương diện có quan hệ. Dù sao người đọc sách học hành gian khổ mười năm, nếu không có ưu đãi thì ai nguyện ý đi đọc sách?



Dù sao rất nhiều chuyện, cần đi từng bước một.



Lấy dân làm chủ.



Lấy dân làm quý.



Lấy dân làm trọng.



Về sau, nếu ai dám ghé vào trên thân dân chúng hút máu, người đó là kẻ địch của Cố Cẩm Niên.



Quản hắn ta là ai.



Như thế.



Ngay tại lúc Cố Cẩm Niên đang suy tư cũng đã đi đến thư viện Đại Hạ.



Nhưng mà còn không đợi Cố Cẩm Niên đi thư phòng viện trưởng tìm Tô Văn Cảnh, đã nhìn thấy Tô Văn Cảnh đứng ở cách đó không xa chờ đợi mình.



"Học sinh gặp qua tiên sinh."



Trông thấy Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên không khỏi làm lễ.



"Cẩm Niên."



"Chỉ còn có nửa tháng, Tắc Hạ Học Cung sẽ phải bắt đầu rồi, khoảng thời gian này ở tại thư viện đợi cho tốt. Ta vừa vặn muốn cùng ngươi đàm luận một ít chuyện."



"Liên quan tới chuyện học phái."



Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy vẫn ở đây chờ Cố Cẩm Niên.



"Tiên sinh, học sinh có thể không đi Tắc Hạ Học Cung được."



Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên cũng chậm rãi lên tiếng.



"Vì sao?"



Nháy mắt, Tô Văn Cảnh không khỏi khẽ nhíu mày.



Ngữ khí của Cố Cẩm Niên nhẹ nhàng, đem suy nghĩ của mình thông báo cho Tô Văn Cảnh, bao gồm cả chuyện Long châu quốc vận dính đến dân ý.



"Trước mắt chính là thời buổi rối loạn, học sinh không thể phân thân. Còn nữa đàm luận ở Tắc Hạ Học Cung chính là học thuật chi tranh, học sinh chưa hề liên quan đến, cũng không có quá nhiều cảm ngộ, không nhất định có thể đạt được cái gì."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn biết rõ Tắc Hạ Học Cung có ấn ký Thiên mệnh nhưng nói thật là bản thân đối với 'Học thuật' thật sự không có cảm ngộ quá lớn.



Mặc dù trong đầu có một học thuật, nhưng vấn đề là bản thân còn chưa đủ lý giải. Nếu thật đi Tắc Hạ Học Cung, nói ra tân học thì có thể thế nào?



Người khác hỏi mình, bản thân trả lời như thế nào?



Kỳ thật ý nghĩa không lớn.



Chẳng bằng đem thời gian đặt ở phía trên này. Hơn nữa cũng không nhất định nói lần này đi Tắc Hạ Học Cung sẽ nhất định có người có thể lấy đi ấn ký Thiên mệnh.



Nghe xong lời Cố Cẩm Niên nói.



Tô Văn Cảnh nhẹ gật đầu.



"Lão phu hiểu rõ rồi."



"Suy nghĩ của ngươi không sai, có thể vì dân cân nhắc, điểm này lão phu rất yên vui."



"Nhưng mà Tắc Hạ Học Cung vẫn phải đi."



"Ngươi cần thời gian bao lâu?"



"Ta nghĩ biện pháp, kéo dài ngày bắt đầu Tắc Hạ Học Cung."



Tô Văn Cảnh rất công nhận Cố Cẩm Niên, nhưng vẫn yêu cầu Cố Cẩm Niên đi tham gia.



"Ách chí ít ba tháng đi."



"Tiên sinh, Tắc Hạ Học Cung sẽ cho ngài mặt mũi sao?"



Nếu như có thể cho mình thời gian ba tháng, vậy còn không sai, nửa tháng có chút vội vàng.



"Sẽ không. Nhưng mà hảo hữu của lão phu chiếm đa số. Ta viết phong thư để bọn họ không cần tham gia, người ở Học cung cũng sẽ biết khó mà lui, sửa đổi thời gian."



Tô Văn Cảnh nhẹ gật đầu, lộ ra vẻ rất tự tin.



"Học sinh đã hiểu."



"Nhưng mà, tiên sinh, nếu như có một số người nhất định phải đi thì sao?"



Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, mặt mũi Bán Thánh tuy lớn nhưng hắn vẫn là không nhịn được lắm miệng hỏi một câu.



Nghe nói như thế, Tô Văn Cảnh càng thêm bình tĩnh.



"Còn nhớ rõ tên Phích Lịch thủ Đại Nho kia không?"



Tô Văn Cảnh hỏi.



"Nhớ được, Lỗ Nguyên tiên sinh."



Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, Phích Lịch thủ Đại Nho này, hắn rất có ấn tượng.



"Đúng."



"Chịu ta đánh qua."



Tô Văn Cảnh nhàn nhạt lên tiếng.



Một câu, Cố Cẩm Niên đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận