Đại Hạ Văn Thánh

Chương 538 Năm nào ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc cùng hoa đào nở rộ cùng nhau.(7)

Không chỉ là bọn họ mà cho dù là những người dân này cũng không nhịn được thi nhau nói, vì Cố Cẩm Niên bênh vực kẻ yếu.

Đối mặt với đám người huyên náo Lưu Ngôn cũng không nói gì thêm mà bước nhanh đi về phía trước, đem Thánh chỉ đưa cho Cố Cẩm Niên.

“Học sinh tiếp chỉ.”

Trong xe chở tù, Cố Cẩm Niên nhận Thánh chỉ. Sau khi nghe được ý chỉ nội tâm của hắn cũng không gợn chút sóng nào.

“Thế tử điện hạ.”

“Trong lao có thể có chút nghèo nàn, ngài nhẫn nhịn một chút. Có người đnag chú ý ngài, có chút khổ cực nhất định phải chịu.”

Lưu Ngôn mở miệng nhắc nhở Cố Cẩm Niên một câu.

“Được.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu.

Cũng không nói thêm gì.

Như thế dưới sự tranh luận vô biên của dân chúng.

Xe chở tù hướng phía đại lao Kinh đo lao đến.

Đại lao Kinh đô ở thành Bắc.

Nhà tù sâm nghiêm.

Đợi sau khi Cố Cẩm Niên xuống xe chở tù, cai ngục tự mình đi đến nghênh đón Cố Cẩm Niên.

Không dám có chút lãnh đạm nào.

Mặc dù hắn biết ý chỉ của bệ hạ là gì nhưng cũng không dám có chút sơ xuất.

Cháu trai của Trấn Quốc Công không thể trêu vào.

Tiến vào trong đại lao.

Lờ mờ.

Một hương vị không nói được tràn ra.

Mùi thối, mùi mồ hôi còn có một số mùi hương cổ quái.

Đại lao lờ mờ vô cùng.

Đồng thời cũng vô cùng sâm nghiêm, có ngục tốt không ngừng tuần sát. Mỗi một phòng giam đều giam từng phạm nhân phạm tội nghiêm trọng. Có một vài người là quan viên, có vài người là giang hồ vô danh còn có một số đầu lĩnh thổ phỉ.

Theo Cố Cẩm Niên xuất hiện những người này không khỏi hiếu kỳ nhìn sang. Nhưng mà dường như trước đó có chỗ nhắc nhở những người này sau khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên không nói gì thêm.

Nếu dựa vào phong cách làm việc như cũ thì đã sớm bắt đầu kêu lên.

Rất nhanh đi theo ngục tốt.

Đi đến bên ngoài cửa nhà lao.

Trong lao chỉ rộng khoảng tám thước, sâu bốn thước. Trong phòng vừa ngắn lại vừa hẹp nhưng so sánh với các nhà tù khác mà nói thì nơi này còn tốt hơn một chút, có vẻ khá sạch sẽ. Mã rõ ràng là làm quá thủ cước, không lộ ra quá mức ngột ngạt.

Mà còn có một cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.

“Thế tử điện hạ.”

“Hoàn cảnh trong lao không tốt. Đây là chúng ta đã tận lực tối đa nhất khả năng chuẩn bị cho ngài. Mong rằng Thế tử điện hạ đừng ghét bỏ.”

Cai ngục nói biểu lộ vẻ cung kính.

“Đa tạ.”

Cố Cẩm Niên đi vào trong lao, chỉ nói một câu tạ ơn sau đó ngồi xếp bằng xuống.

Một luồng sáng nhỏ yếu ớt chiếu xuống, Cố Cẩm Niên nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc dù nơi này hơi có chút dơ dáy bẩn thỉu nhưng lại khiến cho Cố Cẩm Niên đầy đủ yên tĩnh.

Lòng Cố Cẩm Niên cũng bình tĩnh trở lại.

Thật sự hắn cũng cần thời gian nhất định để bình tâm.

Chỉ là so sánh với đại lao yên tĩnh.

Bên ngoài sớm đã loạn một đoàn.

Chuyện Cố Cẩm Niên bị phán lập trảm quyết trong nháy mắt đã truyền ra. Trong Kinh đô bất kể là người đọc sách hay là dân chúng đều có cảm giác không phục như nhau.

Một là chuyện thủy tai của quận Giang Ninh, thay dân chúng giải oan.

Hai là Lập Ngôn vì vương triều Đại Hạ, không hòa thân, không tiến cống.

Ba là dân chúng quận Giang Lăng chém giết quan viên đã bình dân oán.

Ba chuyện này, đều rõ mồn một trước mắt dân chúng nhưng cuối cùng kết cục là chịu lập trảm quyết.

Làm như vậy sao có thể khiến cho người ta chịu phục?

Nghị luận rất lớn.

Cũng đưa đến rất nhiều lời kêu ca.

Bên trong thư viện Đại Hạ, tất cả học sinh thi nhau viết văn, mượn nhờ thế lực gia tộc mình vì Cố Cẩm Niên chờ lệnh.

Người đọc sách ở Kinh đô cũng bị lây nhiễm liên danh chờ lệnh. Hi vọng Hoàng đế khai ân ngoài pháp luật tha thứ tội cho Cố Cẩm Niên.

Mà phủ Trấn Quốc Công.

Cũng huyên náo túi bụi. Mẫu thân của Cố Cẩm Niên là Ninh Nguyệt công chúa kêu khóc gọi trời, muốn đi thăm nom con của mình.

Trong Hoàng cung Đại Hạ.

Thái hậu biết được việc này càng nổi giận lôi đình tự mình đi tìm Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Náo loạn rất lớn.

Có thể nói những người nhận biết Cố Cẩm Niên dường như đều vì Cố Cẩm Niên nghĩ biện pháp hi vọng bệ hạ khai ân.

Nhưng những điều này không đủ.

Bất kể là Trấn Quốc Công hay là Thái hậu hoặc là những người đọc sách liên danh chờ lệnh này vẫn không đủ để pháp luật khai ân.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng gặp phải phiền phức.

Chuẩn xác mà nói là gặp áp lực.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có tám vị Vương gia tự thân trình tấu, muốn đến Kinh đô can gián trảm Cố Cẩm Niên.

Tùy thời chuẩn bị xuất phát, lao đến Kinh đô công văn điều lệ cũng đã giao cho Lễ bộ. Hiện tại liền nhìn xem hắn có đồng ý hay không, chỉ cần đạt được phê chuẩn thì Bát vương sẽ lập tức vào Kinh thành.

Mục đích bọn họ vào Kinh thành cũng rất đơn giản.

Chính là muốn áp chế dân ý để triều đình nhất định phải cho ra một công đọa.

Một cái kết luận khiến cho tất cả mọi người chịu phục.

Chuyện này so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đều hiểu rõ.

Có người.

Thật muốn Cố Cẩm Niên chết.

Vì thế ông ấy đã lập tức để cho người đi tìm Tô Văn Cảnh.

Đối mặt với chuyện Bát vương vào Kinh thành, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng thất ự cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

Tô Văn Cảnh lại lần nữa vào cung.

Biết được tin Bát vương vào Kinh thành, Tô Văn Cảnh cũng có chút kinh ngạc.

“Bệ hạ.”

“Đây là khiêu chiến trước nay chưa từng có.”

“Ở đế quần.”

“Ở lòng dân.”

“Ở Nho đạo.”

“Nếu như vượt qua kiếp nạn này sẽ có chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh.”

Tô Văn Cảnh nói.

Đây là cái nhìn của ông.

Ông tin tưởng, Cố Cẩm Niên có thể vượt qua kiếp nạn này.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại có thể hiểu đây là ẩn chứa điều gì. Tô Văn Cảnh tin tưởng Cố Cẩm Niên không giả nhưng hắn không thể tiếp tục như vậy nữa. Bằng không mà nói sẽ rước lấy phiền phức ngập trời, cuối cùng không có cách nào kết thúc.

Vì vậy Vĩnh Thịnh Đại Đế lập tức phái người mời Trấn Quốc Công đến.

Nhưng Trấn Quốc Công không đến.

Nhất thời, Vĩnh Thịnh Đại Đế hiểu được ý của Trấn Quốc Công.

Một kiếp này.

Chỉ sợ là muốn để chính Cố Cẩm Niên chịu đựng.

Hoặc là.

Mình phải đối mặt với lựa chọn.

Một lựa chọn vô cùng to lớn.

Nếu như ở thời khắc mấu chốt, người duy nhất ở vương triều Đại Hạ này có khả năng giúp đỡ Cố Cẩm Niên chỉ có mình ông.

Trấn Quốc Công có đến hay không thật sự không có ý nghĩa gì.

Nghĩ vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi.

“Văn Cảnh tiên sinh.”

“Đi đến đại lao Kinh đô một chuyến.”

“Nói với Cố Cẩm Niên.”

“Để nó tranh cho trẫm một cơ hội.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Ông ấy nói như thế.

Sau đó phê chuẩn tấu chương để Bát vương vào Kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận