Đại Hạ Văn Thánh

837 Bỏ kiếp này ta làm lại sau, cường giả Phật môn, đích thân đến trước chùa, diệt Phật chi tâm(2)

“Ngươi!”

Cứng rắn chịu một bạt tai, Vương phi Ninh Vương có chút thẹn quá hóa giận. Dưới ban ngày ban mặt, thân là Vương phi Ninh Vương lại chịu một cái tát như thế, đổi lại là ai cũng không chịu nổi nhục nhã này.

“Bản Hầu nói lại lần cuối cùng.”

“Để Lý Lãnh Thu lăn ra đây.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên lại lần nữa vang lên.

Băng lãnh cực điểm.

Ở đó dông dài cái gì.

Mau mau lăn ra.

“Đệ nhất Hầu gia Đại Hạ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Cũng đúng lúc này.

Một giọng nói vang lên.

Là giọng của Ninh Vương. Ông ta đi ra khỏi Vương phủ, xuất hiện ở trong tầm mắt của Cố Cẩm Niên.

Nếu như nói Cố Cẩm Niên là đệ nhất Hầu gia Đại Hạ thì Ninh Vương có thể tự xưng là đệ nhất Vương gia Đại Hạ.

Ninh Vương xuất hiện khiến cho tràng diện nháy mắt an tĩnh lại.

Nhìn Ninh Vương đến, mặt Cố Cẩm Niên không đổi sắc.

“Cái danh xưng Hầu gia này của ta làm sao so sánh được với Ninh Vương ngài.”

“Ninh Vương, đem Lý Lãnh Thu giao ra đi. Ngài không gánh nổi hắn ta đâu.”

Cố Cẩm Niên lạnh lùng nói.

Nhưng mà hắn đến đây mục đích không phải là cùng Ninh Vương cãi nhau. Mục đích vẫn là phải tìm Lý Lãnh Thu gây phiền phức.

Nói toms lại, Lý Lãnh Thu còn sống thì hắn tuyệt đối không buông tha.

Nghe Cố Cẩm Niên nói như thế, Ninh Vương trầm mặc không lên tiếng.

“Có bất kỳ chuyện gì có thể vào phủ đàm luận. Bản Vương không phải người không phân phải trái.”

“Nhưng ngươi nổi giận đùng đùng như vậy, thật sự coi là bản vương sợ ngươi sao?”

Ninh Vương có chút trầm mặc. Một lát sau, ông ta nhìn Cố Cẩm Niên nói như thế.

Sau khi Ninh Vương thốt ra lời này.

Cố Cẩm Niên cũng dừng lại một chút, ngừng lại phẫn nộ trong lòng nhưng cũng không chọn vào phủ.

“Vương gia hẳn là còn nhớ rõ chuyện thôn phế tích chứ?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn đè nén lửa giận trong lòng.

“Nhớ kỹ.”

“Lãnh Tâm dã chết, trừng phạt đúng tội.”

Ninh Vương lộ ra vẻ bình tĩnh như mà Vương phi đứng một bên, trong mắt hiện lên hận ý.

Loại biểu hiện này rất bình thường.

“Đại thế tử của Ninh Vương là Lý Lãnh Thu, sau khi biết được việc này đã chém giết sạch người dân cả hai thôn.”

“Ninh Vương có biết không?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng lần nữa, chất vấn người kia.

“Cái gì?”

“Còn có chuyện như vậy sao?”

“Cố Cẩm Niên, ngươi đừng ở chỗ này ngậm máu phun người.”

Nghe như thế, Ninh Vương nháy mắt giận dữ, hoàn toàn không tin, cho rằng Cố Cẩm Niên ở đây nói dối.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên không nói gì. Hắn nhìn thần sắc Ninh Vương vô cùng bình tĩnh, loại chuyện này sao Ninh Vương lại không biết chứ?

Đừng lừa trẻ con ba tuổi.

“Ngươi có chứng cứ thực chất không?”

“Nếu như không có thì đừng ngậm máu phun người. Nếu có bản vương sẽ không dễ dãi như thế đâu.”

Ninh Vương lên tiếng, nhìn qua Cố Cẩm Niên nói như vậy.

Lời này có hai nghĩa. Ý nghĩa đầu chính là ý tứ bên ngoài.

Ý nghĩa khác chính là đang dò xét ngọn nguồn, dò xét Cố Cẩm Niên.

“Nếu không có bằng chứng, Bản Hầu sẽ không đến tận đây.”

Cố Cẩm Niên đều không che giấu.

“Đáng chết!”

“Đáng chết!”

“Quả nhiên là đáng chết!”

“Thu nhi, ngươi thật là đáng chết.”

Sau một khắc, Ninh Vương gầm thét, dường như ông ta đang gào thét, nổi giận lôi đình.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng nhìn Ninh Vương diễn trò.

Một lát sau, Ninh Vương diễn trò xong.

Giọng nói của Ninh Vương lại lần nữa vang lên.

“Đáng tiếc.”

“Các người đã đến chậm một bước.”

“Lãnh Thu nó đã đi chùa A Tháp, chỉ sợ hiện tại đã quy y làm tăng. Thiên mệnh Hầu, nếu như ngươi nắm giữ chứng cứ thật thì bản Vương có thể cam đoan tuyệt đối không nhúng tay vào việc này.”

“Bản Vương cùng tội ác không đội trời chung.”

“Từ nay về sau, Lý Lãnh Thu không còn là nhi tử của Bản Vương, trục xuất khỏi phủ Ninh Vương.”

“Bản Vương sẽ lập tức viết một lá thư giao cho bệ hạ, xin bệ hạ định đoạt trách phạt.”

“Nhưng tất cả những thứ này đều trên cơ sở ngươi có được chứng cứ tuyệt đối đầu tiên.”

“Nếu như không có thì cũng đừng trách bản vương đối với ngươi không khách khí.”

Ninh Vương lên tiếng. Câu trả lời của ông ta chẳng những đem vị trí của nhi tử mình nói ra mà còn đem Lý Lãnh Thu trục xuất khỏi phủ Ninh Vương.

Đây thật sự là chuyện khiến người ta không ngờ.

“Chùa A Tháp sao?”

Nhưng mà Khổng Hiên ở bên cạnh không khỏi cau mày. Hắn ta dường như biết lai lịch của chùa A Tháp này.

“Có lai lịch gì?”

Cố Cẩm Niên hơi hiếu kỳ nhưng hắn vẫn nhìn về phía Ninh Vương nói.

“Bản Hầu làm sao biết, Lý Lãnh Thu không có ở trong Vương phủ?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nhìn về phía Ninh Vương.

“Vạy ngươi có thể điều tra, bản vương có thể cho ngươi điều tra. Nhưng mà sau khi lục soát thì những chuyện này bản vương cũng sẽ bẩm báo với bệ hạ. Thiên mệnh Hầu, luận phẩm cấp ngươi chỉ là Hầu tước mà ta là Vương gia. Luận huyết mạch, ta là nhi tử của Thái tổ. Luận tuổi tác, ngươi chỉ là vãn bối của bản Vương.”

“Bản Vương để ngươi làm không phải sợ ngươi mà là chứng minh mình trong sạch.”

“Nhưng nếu ngươi cứ bám mãi không buông thì coi như gia gia ngươi đến, bản Vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ninh Vương rất bình tĩnh. Ông ta để cho Cố Cẩm Niên đi vào lục soát nhưng có mấy lời Ninh Vương vẫn phải nói ra.

Không sẽ có người cho rằng ông ta thật sự sợ Cố Cẩm Niên?

Nghe thấy Ninh Vương nói vậy, Cố Cẩm Niên tin.

Ninh Vương không cần thiết giấu. Bởi vì chuyện này tất nhiên sẽ thông báo đến bệ hạ. Nếu như bệ hạ biết, Ninh Vương chứa chấp nhi tử của mình chính là tội bao che.

Lúc đó không phải chỉ Lý Lãnh Thu xui xẻo mà ngay cả Ninh Vương cũng gặp chuyện không may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận